Tùm!
Âm thanh rơi xuống nước oan ức của quỷ vang lên trong tòa thành tĩnh lặng lúc Mặt Trời vừa lên đến đỉnh.
"Á! Ta xin lỗi, ngươi không sao chứ? Để ta đỡ ngươi dậy."
Ân rối rít xin lỗi hắn và đưa tay ra muốn giúp hắn lên bờ.
"Ta ngủ trưa một chút mà ngươi cũng không yên với ngươi là sao?"
Hắn gạt tay của Ân đi rồi tự mình đứng dậy nhìn Ân nói với giọng hơi khó chịu.
"Ta có thù oán gì với ngươi hay sao vậy? Ta ngủ trưa một chút cũng không yên với ngươi sao?"
Hắn bước lên bờ, tặc lưỡi một cái rồi cởi lớp y phục ướt sũng ra, vắt cho khô bớt.
Hắn liếc nhìn Ân một cái, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có chút hờn dỗi. Ân đơ người ra. Trời, cái thân hình kia!...
"Rồi ngươi đơ người ra đó làm gì? Nói, tại sao lại đẩy ta xuống hồ?"
Nghe hắn hỏi lại thì Ân có hơi giật mình không dám nhìn thẳng mà mặt hắn. Y ngượng ngùng không dám đáp lại vì lý do y đẩy hắn xuống hồ là do y bị thu hút bởi vẻ đẹp của hắn khi ngủ. Nói ra lại sợ hắn nghĩ y là một kẻ biến thái rình rập hắn trong lúc hắn đang ngủ.
Ân vẫn im lặng không đáp lại hắn, y không thể nào để hắn biết một Long Thần lại đi ngắm nhìn người khác ngủ như vậy.
"Im lặng là sao đây? Ngươi đang bơ ta à?"
Hắn vẫn đang vắt khô nước từ lớp y phục của hắn, vừa nhìn Ân hỏi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-biet-yeu/2991662/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.