Sáng hôm sau…
Ác quỷ dần mở mắt. Ánh sáng mờ mờ bên ngoài chiếu vào phòng qua khe cửa sổ. Hắn chẳng rõ hắn đã ngủ được bao lâu, chỉ biết rằng lúc hắn dậy, mọi đau đớn đã chẳng còn nữa, trong người cũng tràn trề sức mạnh. Chợt có ai đó đang lấp ló ngoài cửa. Ác quỷ nhận ra, liền lên tiếng.
“Đừng núp nữa, ta thấy ngươi rồi…”
Từ phía sau cánh cửa, Ân rụt rè bước ra. Y không dám lại gần ác quỷ, chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn. Thấy hắn có vẻ đã khỏe mạnh, y cũng rất vui.
“… Ngươi khỏe rồi thì tốt…”
“Ừ, ta khỏe rồi. Nhưng sao trông ngươi nhợt nhạt thế? Có chuyện gì sao?”
Ân nghe vậy cũng giật mình. Y lại tiều tụy tới mức hắn nhận ra ngay sao? Y chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với sư tôn hôm qua…
…
“Ân nhi, con quá nông nổi rồi! Sao con có thể nghĩ như vậy cơ chứ?!”
Hy vô cùng tức giận, y đập tay xuống mặt bàn, liếc mắt nhìn Ân đang đứng chôn chân một chỗ. Ân không dám lên tiếng, bởi y biết giờ lên tiếng chỉ càng khiến y khó xử hơn. Hy chịu không nổi, thét.
“Con có chịu nói không?!!”
Ân giật mình. Y ngước mắt lên nhìn sư tôn, nhỏ giọng.
“Sư tôn… Con… Con xin lỗi…”
“Bây giờ xin lỗi thì làm được gì nữa?!! Long châu cũng đâu thể lấy lại được!!? Rốt cuộc lúc đó con đang nghĩ gì vậy Ân nhi?!!”
“… Con chỉ muốn cứu hắn… Con không muốn thấy hắn phải chết…”
Ân lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-biet-yeu/2991640/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.