Thích Nhiên cả đường đi đều không ngừng múa may nói về mấy món mình muốn ăn, lại dựa vào lưng ghế nói: "Đói quá, càng nói càng thấy đói."
Lại nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi: "Hạ Tuyển thì sao? Muốn ăn cái gì, anh tớ mời."
Dứt tiếng, Hạ Tuyển liếc lên, thấy Thích Giang Chử đang nhìn y, giống như Thích Nhiên, đều đang chờ y trả lời. Y vắt hết óc muốn nói cái gì đó, nhưng đáng tiếc hiện tại trong đầu trống rỗng, giống như y mới nhận được bài thi 0 điểm vậy.
Lúc sống chung với ông bà nội ở thị trấn, bọn họ đã ăn quen những món tự nấu, ông bà luôn tự làm nhiều món ăn vặt cho Hạ Tuyển, y rất ít khi ăn cơm ngoài, sau đi tới Giang Châu, số ít lần đi ăn ngoài đều là cùng Thích Nhiên cả.
Y cũng chưa từng ăn qua món Nhật.
"... Tớ ăn cái gì cũng được." Hạ Tuyển nắm chặt tay thành quyền đặt trên đầu gối, co quắp nói.
Hạ Tuyển thất vọng phát hiện, y đối với rất nhiều thứ đều không có khái niệm, xác thực rất kỳ quái. Y cũng giống như những người khác, cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ, sẽ cảm thấy mới mẻ, sẽ muốn có, nhưng trước kia Hạ Tuyển không có bất kì ai để y có thể tùy ý yêu cầu, tùy ý làm bậy. Sau khi Hạ Chấp Minh dẫn y đến Giang Châu, y có thứ gọi là "nhà", nhưng bên trong cái "nhà" này còn có Ngụy Tân Nhạc.
Để có thể bảo vệ những gì mình đang có trong hiện tại, y cũng chưa bao giờ đề xuất yêu cầu. Trước kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-tham/132258/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.