Vừa ra cửa bỗng thay đổi bất ngờ. Trời vừa trong xanh vài giây sauthì mây đen kéo về dầy đặc. Có chút tiếng sấm rồi hạt mưa to như trútnước nện bùm bùm thẳng xuống. Vương Bồi chậm chân chút nên cả người ướtnhư chuột lột.
Trấn nhỏ này đã bao lâu rồi chưa có trận mưa nào to như thế, giống như cả thiên hà (sông trên trời) trút hết nước xuống vậy, đem toàn bộ trấn nhỏ chìm ngập trong màn mưa.Trên đường bỗng chốc không còn bóng người, may là ô tô đều đi đường quốc lộ khác nên trên đường rất ít xe. Vương Bồi nheo nheo mắt rồi từ từ mở, vẫn cảm thấy kinh hãi.
Nhóm Chu Bách Đình vẫn bị kẹt ở cách đây mấy KM, lúc họ đi cũng chỉước chừng được 10 phút, còn Vương Bồi thì lại đi mất nửa tiếng cuối cùng mới nhìn thấy xe họ. Mở loa, dùng cần gạt nước, Vương Bồi cao giọng gọi một câu, Chu Bách Đình cũng cao giọng trả lời một câu, nhưng cuối cùngvẫn chẳng nghe được rõ cái gì.ẩC hâi đều ngốc, không nghĩ tới dùng điệnthoại, cuối cũng vẫn là Chu Tích Quân nhắc thì hai cô mới thông điệnthoại.
Mưa lớn như vậy, Vương bồi cũng không có gan đưa bọn họ vào Thành J,cuối cùng đơn giản là đưa họ trở về. TRên đừng về còn lo lắng tý nữaNgao Du mà trông thấy bọn họ sợ răng giận, nhưng lúc vào đến nhà mớiphát hiện anh ta không có trong nhà.
Trên lầu cũng không có ai, Vương Bồi mở máy điện thoại ghi lại cuộctrò chuyện cũng không có ai nói. Đứa bé này, không nói câu nào đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931596/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.