Lúc này tay còn chưa kịp đưa lên thì Ngao Du đã nhanh nhẹn tránh được, hai tay cực nhanh đến mức không giống lúcnãy say rượu, chưa tỉnh hẳn. anh ta cười hề hề nhìn Vương Bồi, bộ dángtrông vừa đắc ý vừa đáng ghét, kéo kéo cạp quần, mê đắm nói: “Vương BồiBồi, cô có muốn tắm cùng tôi không?”
Vương Bồi lắc lắc đầu đi ra ngoài. Cônghĩ chắc mình bị điên rồi, còn ngốc đến mức đến xem anh ta nữa, tên kia xứng đáng uống rượu cho chết đi.
Nhưng tâm tư lại trở nên tốt hơn chút, cứ nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Ngao Du là cô nhịn không được phì cười.
Không bao lâu thì thời tiết cũng đẹp hơn, mây đen đã tan, mặt trời ló ra, chiếu ánh nắng xuống không giống nhưnửa tiếng trước bầu trời mây đen dày đặc.
Vương Bồi vẽ cũng vẽ chưa xong bức hoạbỗng cảm giác không thể nào vẽ thêm được nữa. Phong cảnh trong tranh cóvẻ ảm đạm, ưu thương, mọi đường nét đều toát lên vẻ đau thương, tựa nhưthời tiết ngày hôm qua vậy. Nhưng hiện giờ, ngoài cửa sổ bầu trời trongxanh, mặt trời chiếu sáng, một chút cảm xúc bi thương trong lòng VươngBồi cũng không có nữa.
Lô Lâm đứng phía sau cô cau mày nhìn, trông rất ngạc nhiên, “Bồi Bồi à, hình như nét vẽ của cậu thay đổi khá nhiều”
“Hả?” Vương Bồi quay đầu lại nhìn cônàng, lòng rộn rã: “Cậu cảm thấy thế nào?” Tự bản thân cô lúc đặt nétbút vẽ cũng có cảm giác khác thường, nhưng không biết thay đổi này làtốt hay xấu, mà cô thì không muốn như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931576/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.