Sau khi khai giảng, Ngao Du gọi điệnthoại tới ba mươi cuộc, không có chuyện gì thì cứ nấu cháo điện thoạivới Vương Bồi, tối nào cũng nói chuyện đến hơn mười một giờ, so vớingười già còn dài dòng chán. Trong những lúc đó, thỉnh thoảng anh ta còn tự mình đa tình, không có chuyện gì thì hỏi Vương Bồi: “Cô có phải rấtnhớ tôi không? Cô nói một câu thôi, chỉ cần một câu thôi là tôi sẽ trởvề ngay lập tức”Vương Bồi: “…”Trong lúc đó Vương Bồi và giáo viên phụđạo Trần Cương còn làm ầm ĩ một trận. Ngày đó là cô đi lập danh sáchsinh viên mới nhập trường, lúc sắp đến cửa văn phòng thì bỗng nghe thấytiếng Trần Cương mắng người, “…..Mẹ nó chứ, chó cậy gần nhà, gà cậy gầnchuồng, có cái gì hay chứ, dám mách lẻo lão đây, lần này nếu làm lão đây mất việc lão đây chắc sẽ cho cô ta một trận cho biết tay”Vương Bồi còn chưa định thần được là lão ta đang mắng mình, định đẩy cửa bước vào thì lại nghe thấy tiếng mộtgiáo viên phụ đạo khác tên là Thẩm Tâm Mi khuyên nhủ: “Anh đừng có nóilinh tinh, Vương Bồi không phải loại người như thế”“Đã cắn người còn không bằng con chó! Cô nói cô ta là người thực sự thành thật sao? Mẹ nó chứ, Lão đây thấy rõcon mẹ này chỉ càng giả vờ ngây thơ lại càng là con **___” (Cái này là do tác giả nhé, không phải tớ)Vương Bồi đẩy mạnh cánh cửa ra, trừngmắt nhìn Trần Cương, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Một người lớn, nói xấungười khác sau lưng thì còn ra thể thống gì? Nếu có gì ông cứ trực tiếphỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931545/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.