Giữa lúc ăn cơm trưa Điền Tri Vịnh đemlão Trương Văn Liên về cùng. Lần đi du lịch Tương Tây kia, Lão Trươngđối với Vương Bồi rất nhiệt tình, lúc ăn cơm còn cùng uống rượu, khôngkhí rất hoà thuận. Vương Bồi giờ mới biết Văn Liên định giúp Điền TriVịnh mở triển lãm tranh, thời gian là định vào giữa tháng năm, à không,còn phải liên lạc bàn bạc dài dài với lão Trương nữa.
Vương Bồi nhịn không được hỏi: “Chú à, tranh của chú vẽ ….” cô chỉ nhìnthấy mười sáu bức tranh trong kho hàng, chỉ bằng ấy bức thì không đủ đểmở triển lãm.
Cô vẫn chưa hỏi rõ, nhưng Điền Tri Vịnh đã hiểu là cô hỏi gì rồi mớicười cười giải thích: “Mấy bức trong nhà kho là lúc về mang theo bênngười, còn những tác phẩm khác đều gửi qua bưu điện, chắc hai ngày nữalà sẽ tới thôi”
Vương Bồi trầm mặc đứng dậy, đúng vậy, đó là thứ quan trọng của chú ấy,chú ấy lại giấu tình cảm sâu trong lòng như thế, sao có thể dễ dàng thổlộ cho người khác biết được chứ. Tiểu thúc thúc của cô, cho tới tận bâygiờ không phải là người thích biểu lộ tình cảm.
Trong bát có người gắp rau cho cô, Vương Bồi ngẩng đầu, nhìn thấy NgaoDu đang nhìn cô, trông rất im lặng, cũng không cười nhạo, cũng không tựđắc ý như mọi lần, rất bình thường nhìn chăm chú, thong dong, lạnh nhạt, “ăn cái này đi___” anh ta nói: “Dì Tào nấu nấm ngon lắm đó, canh cũngngọt nữa”
Cái này cũng không giống anh ta nha. Vương Bồi cảm giác như Ngao Du đã trở nên chững chạc, trưởng thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931534/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.