Đứng trước mặt là người xa lạ, giáo sưVương lúc nào cũng rất khách khí, vì vậy, còn chưa rõ thân phận của Ngao Du, ông già cũng có chút hoà ái dễ gần, cười hơ hớ nhìn Ngao Du, vẻ mặt hiền lành hỏi: “Cậu bé, cậu tìm ai?”
Ngao Du định trả lời thì Vương Bồi đã vọt ra trước rồi, đi tới chặn ngang giữa cửa, ngăn Ngao Du và giáo sư Vương ra.
“Đưa…” Cô một câu định nói là đưa thưchưa xong thì trong bếp Thái Hậu đã đi ra tiếp đón niềm nở: “Là Tiểu Duphải không, mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm đó”
Vẻ mặt Vương Bồi khiếp sợ quay đầu, Thái Hậu lén nháy mắt với cô, ý bảo cô là yên tâm chớ sốt ruột, lo lắng.
Vương Bồi bỗng chốc tỉnh táo lại, chỉbiết suýt nữa là mình lại phạm sai lầm, giáo sư Vương rất tinh, ánh mắtkia nhìn rất chuẩn, Vương Bồi nói một câu đưa thư chuyển phát nhanh saocó thể gạt ông được, lúc đó người không đuổi đi nổi, lại dẫn tới làm ông hoài nghi, vừa gặp mặt đã gây ấn tượng không tốt, sau này lại càng khóhơn.
Ngao Du cười tủm tỉm vào phòng, nhìn phía giáo sư Vương cười cười gật đầu, rất lễ phép chào một tiếng: “Chú khoẻkhông ạ” Lại đặc biệt nhiệt tình tới gần trước mặt Thái Hậu, lên tiếngchào hỏi bà trìu mến: ‘Dì Bành à, dì đến rồi sao. Đã lâu không thấy dìrồi, sao càng ngày nhìn dì càng trẻ vậy, thoạt nhìn như chị của VươngBồi vậy đó”
Thái Hậu thật ra rất cao hứng, nhưng giáo sư Vương thì rõ ràng mặt đen lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931496/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.