Từ lúc nhắc tới chuyện Phượng Hành chotới sau này, tinh thần Ngao Du xuống dốc trầm trọng, thoạt nhìn cứ ủ rũ ủ rũ, uể oải không vui vẻ, trừ lúc chạng vạng tối đăng ký thủ tục với lễtân khách sạn xong mới mở miệng nói chuyện ra, còn thì vẫn im lặng suốt. Lễ tân còn cố tình không nể mặt mũi, cứ trước mặt cô gái nhỏ vẻ mặt bất đắc dĩ bảo: “Ngượng quá, chỉ còn lại có mỗi một phòng”
Sau đó Ngao Du uể oải mang hành lý haingười đi lên lầu, có thêm người khuân vác giúp mang hành lý đi huých một cái, nhìn hai người họ cười cười đầy thiện ý, Vương Bồi thì cảm thấyđặc biệt ngượng ngùng.
Hai người ở phòng thuộc lầu 26, kéo rèm cửa sổ ra, tầm mắt lại bị tầng lầu trước mắt chắn.
Chỗ này từ xưa đã hoá thành thành phố,Vương Bồi trước đây từng ở nơi này trải qua bốn năm đại học, lúc đó làthời sinh viên đẹp nhất, lúc nào cũng vui. Nhưng cô cũng không hiểu saolại không thích nơi này, thành phố này quá lớn, người đông, nhịp sốnggấp, sẽ làm cho cô cảm thấy mình cũng vội, cảm thấy mình đặc biệt bénhỏ, cứ như muối bỏ biển vậy.
Vì thế sau khi tốt nghiệp, cô không nghĩngợi gì trở về quê, cái thành phố nho nhỏ kia, kiến trúc cũng không tinh xảo, đường cũng đang sửa chữa rất lộn xộn, hay bị kẹt xe, mọi người nói chuyện đủ thứ tiếng, nhưng Vương Bồi vẫn cứ thích nơi đó. Cô còn nhớrất rõ ngày còn bé ngày nào cũng đi qua cây cầu tới trường, dưới nước có vịt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931489/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.