Cho nên anh cũng cảm thấy tò mò hơn, liền hỏi: “Mạc Lang lợi hại như vậy sao?”. Thiên Tầm Nghệ đoán Trần Phong chắc chắn không hiểu nhiều về Mạc Lang, nên mới khuyên anh một câu như vậy, còn giờ Trần Phong lại hỏi, anh ta cũng không thấy lạ gì, rồi trả lời: “Nói đến Mạc Lang thì phải nói đến bầy sói”. “Bầy sói gì cơ?”. Thiên Tầm Nghệ nghiêm túc nói: “Bầy sói, chính là nanh vuốt của Mạc Lang, là vũ khí sắc bén để giết người. Sự tồn tại của bọn họ chính là để giết người, chỉ cần có thể giết người, bọn họ sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí lấy mạng đổi mạng bọn họ cũng sẵn sàng”. Trần Phong cảm thấy kinh ngạc, anh lại hỏi: “Đáng sợ như vậy sao?”. “Đúng là đáng sợ như vậy đấy. Mạc Lang cũng là dựa vào bầy sói mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Và những người từng ngăn cản bọn họ đều đã chết dưới nanh vuốt của bầy sói rồi”. Trần Phong lại hỏi: “Nếu đáng sợ như vậy thật, thì nhà họ Thiên chắc cũng không thể ở hoang mạc này mãi nhỉ? Điều mà bọn họ muốn làm đâu phải vĩnh viễn chịu khuất phục phía sau nhà họ Thiên đâu, nhà họ Thiên bây giờ chính là kẻ địch đang cản trở ngay trước mắt bọn họ”. Thiên Tầm Nghệ cười nói: “Anh đã hỏi đúng rồi đấy, nhưng nhà họ Thiên chúng tôi cũng không phải dễ bị lung lay như vậy. Cho dù bọn họ có ngang ngược đến đâu thì vẫn chỉ là một bầy sói thôi”. Sự tự tin của anh ta giống như đến từ đáy lòng, và cũng chỉ có sức mạnh nhà họ Thiên mới có thể khiến anh ta tự tin đến vậy. Còn nhà họ Thiên lại từ chối yêu cầu của Trần Phong, Trần Phong cũng không nhất thiết ở lại đó lâu nữa. “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi và Mạc Lang bây giờ cũng đã hoàn toàn không thể tách ra được nữa, nếu thật sự có ngày gặp phải bầy sói, đành nghe theo sự sắp đặt của ông trời thôi. Nhưng hôm nay đến đây làm phiền anh, mong anh bỏ qua cho”. Thiên Tầm Nghệ lại nói: “Anh đã đến nhà họ Thiên chúng tôi thì chính là khách rồi. Chi bằng anh hãy ở lại ít hôm, để chúng tôi được dịp đón tiếp. Tối mai cũng chính là ngày đính hôn của con gái nhà họ Thiên chúng tôi, mời anh ở lại uống rượu mừng rồi đi cũng không muộn”. Trần Phong nghĩ một lúc thấy Lý Tử Duyệt chỉ là bị đưa về nhà chứ không bị nguy hiểm đến tính mạng gì cả, cùng lắm bị nhốt vài ngày không được tự do thôi. Việc giao hẹn với Thanh Chi thì anh vẫn hi vọng muốn đưa Lý Tử Duyệt đi cùng, cho nên cũng không có gì vội cả, anh liền đồng ý ở lại. Thiên Tầm Nghệ cười nói: “Có được lời chúc phúc của anh, tôi tin em gái tôi nhất định sẽ rất vui”. Trần Phong cũng cười theo, tuy anh không hề biết người sắp được gả đi là ai. Chào Thiên Tầm Nghệ xong, anh được người khác đưa đến một khu nhà yên tĩnh, hành lang trồng đầy trúc xanh, xung quanh là mùi hoa quế thoang thoảng, chỉ ở đây thôi cũng cảm thấy thư thái rồi. Đưa Trần Phong đến đây xong, người giúp việc ở đó liền rời khỏi, trong căn phòng mọi thứ đều đầy đủ, không thua kém gì một khách sạn cao cấp cả, thậm chí còn khiến con người ta cảm thấy thoải mái hơn. Chỉ là ngồi đó một lúc Trần Phong liền cảm thấy tẻ nhạt, định ra ngoài đi dạo. Vừa ra khỏi khu nhà thì có người đến hỏi, như thể đứng chờ sẵn ở đây vậy, muốn hỏi xem Trần Phong có yêu cầu gì không. Trần Phong nói anh muốn đi dạo một mình, người đó liền bắt đầu giới thiệu: “Anh có thể đi tham quan bên này, mùa này thì nên đến Bạch Quế Viên, hoa quế ở đó mới nở rộ chưa lâu, đang là lúc thích hợp nhất để tham quan đấy ạ”. Trần Phong cũng tò mò liền gật đầu rồi đi theo cậu ta đến Bạch Quế Viên. Khu vườn nhà họ Thiên rất rộng, đi bảy, tám con đường cuối cùng mới ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, hương thơm thanh mát phả vào mũi, khiến người ta cảm thấy ngây ngất. “Đây chính là Bạch Quế Viên rồi, anh có thể tự đi vào bên trong, nếu tôi đi cùng sẽ sợ ảnh hưởng đến nhã hứng ngắm cảnh của anh. Bên trong còn có một số đồ uống, trà và điểm tâm, anh cứ dùng tự nhiên nhé”. Nói xong cậu ta liền quay người rời đi. Trần Phong cũng không để ý nhiều, liền đi thẳng vào bên trong khu vườn. Trước mặt anh là một rừng hoa quế màu vàng và trắng đan xen, khu rừng rất rộng, trên mặt đất phủ đầy những cánh hoa, giống như hoa quế trải kín cả khu rừng vậy. Trần Phong chậm rãi bước vào trong, rất yên tĩnh, như thể được hòa mình vào thiên nhiên, đến tâm anh cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Đi được một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy điểm tâm mà cậu vừa rồi nói, có bốn đến năm chiếc ghế được đan bằng mây tre, không hề làm hỏng đi khí chất của nơi này, ngược lại còn khiến bầu không khí trở nên yên ả hơn. Trần Phong liền đi tới và ngồi xuống, cầm một miếng bánh điểm tâm từ trên bàn lên, nhìn đã biết ngay chính là bánh hoa quế, ăn thử một miếng thấy mùi vị rất ngon. Anh ngồi thư thái ở đó, chờ đến lúc ăn tối. Một cơn gió mùa thu thổi tới, giống như một cơn mưa vàng rơi xuống, vô cùng đẹp mắt, cánh hoa rơi xuống vai Trần Phong, Trần Phong nhẹ nhàng phủi cánh hoa ra khỏi vai, thì nhìn thấy phía sau anh có một người đang đi tới. Là một cô gái, Trần Phong nhìn kỹ thì thấy là người anh đã từng gặp, chính là cô gái ở cùng với Hương Lan hôm đó. Và Thiên Tiểu Vân cũng không ngờ ở trong Bạch Quế Viên lại có người khác, vốn định rời khỏi đó nhưng lại không ngờ người kia lại chính là người cô ta từng gặp. Nếu đã không phải là người nhà họ Thiên thì cô ta cũng không có ý định tránh né, mà đi thẳng về phía trước. “Sao anh lại ở đây vậy?”, đi đến bên cạnh Trần Phong, Thiên Tiểu Vân liền hỏi. “Lần trước gặp cô tôi còn chưa kịp hỏi tên cô, không ngờ cô lại là người nhà họ Thiên”, Trần Phong nhìn cô ta, lần trước không nhìn rõ, giờ đây ở ngay trước mặt nên anh nhìn được rất kỹ. Đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa, thêm đôi môi đỏ và mái tóc đen dài, hiện rõ một vẻ đẹp cổ điển. Trần Phong lịch sự không dám nhìn chằm chằm, mà chỉ nhìn thoáng qua. Thiên Tiểu Vân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Trần Phong, dựa lưng một cách thoải mái rồi nói với Trần Phong: “Tôi là Thiên Tiểu Vân, còn anh?”. Trần Phong trả lời: “Trần Phong”. Thiên Tiểu Vân nhìn bánh hoa quế trên bàn, liền hỏi đại: “Bánh hoa quế này anh thấy thế nào? Ngon không?”. Đột nhiên bị hỏi như vậy, Trần Phong hơi ngây người, nhưng vừa rồi nếm thì thấy ngon thật, nên anh gật đầu nói: “Đồ ăn nhà họ Thiên đương nhiên đều là đồ ngon rồi”. Cũng không biết Trần Phong đã nói sai điều gì, biểu cảm của Thiên Tiểu Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói với giọng không mấy hòa nhã: “Bánh hoa quế này chẳng liên quan gì đến nhà họ Thiên cả”. Nghe thấy cô ta nói như vậy, Trần Phong cũng lờ mờ đoán ra được giữa cô ta và nhà họ Thiên có thể có mâu thuẫn gì đó, nên anh cũng đổi sang chủ đề khác: “Bạch Quế Viên có cảnh sắc đẹp như vậy mà chỉ có tôi và cô thưởng thức, coi như cũng là có duyên. Tôi cũng là vì buồn tẻ quá nên đến đây đi dạo thôi”. Thiên Tiểu Vân nhìn những cánh hoa bay bay đằng xa, liền nói với giọng buồn bã: “Cảnh sắc đẹp đến mấy cũng có lúc mất đi, chỉ là khi mất đi rồi thì không có ai chú ý tới nữa, đúng là bi ai thật”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]