Nhờ có ánh sao, Trần Phong chỉ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Thanh Chi, cô ấy suỵt một tiếng ra hiệu bảo Trần Phong đừng nói gì. Trần Phong đang định lên tiếng cũng đành ngậm miệng lại. Nhưng anh nhanh chóng ý thức được sự việc đang xảy ra bên ngoài xe, ở đó tuy cũng là một màn đêm tối, nhưng có ánh sao chiếu xuống cũng có thể nhìn thấy những bóng người đang chuyển động ở đó. Nhìn qua một lượt thấy xung quanh có khoảng bảy, tám người, ai nấy đều đang thận trọng dịch chuyển về phía chiếc xe. Và đến vào lúc này chắc chắn không có ý tốt gì cả. Nhưng nếu đã phát hiện ra rồi thì không cần thiết phải giả vờ tiếp nữa, mấy người kia cũng chưa chắc đã đánh lại được Thanh Chi. Trần Phong giơ tay ra hiệu để nói với Thanh Chi về suy nghĩ của mình, Thanh Chi nghĩ một lúc liền đồng ý. Hai người họ ra khỏi xe, rõ ràng đối phương cũng không nhận ra bọn chúng đã bị phát hiện. Khi bọn Trần Phong xuống xe, lập tức khiến đám người kia lo lắng, cuối cùng có một người trong số đó quát lên: “Bình tĩnh đi!”. Lúc này bảy người còn lại mới trấn tĩnh lại. “Chào mấy người nhé!”, Trần Phong xuống xe liền nói với bọn họ. Người vừa nãy lên tiếng liền đứng lên phía trước, nhìn bọn Trần Phong không có ý lập tức ra tay, hắn cũng dừng lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn bọn Trần Phong. “Lẽ nào không nói mục đích của mấy người sao? Hay là muốn ra tay luôn?”, Trần Phong lại hỏi. “Chẳng có gì để nói cả, nếu chúng mày đã biết, vậy chỉ có thể ra tay luôn thôi”. Người đó cố tình gằn giọng xuống, nghe có vẻ không phải giọng nói thật sự của hắn, nhưng Trần Phong liền ngăn lại: “Không cần vội, dù sao bọn tao cũng không thoát được, chỉ là cảm thấy hơi lạ, sao chúng mày lại tìm được bọn tao thế?”. “Cái này mày không cần biết, chúng tao chỉ làm việc theo mệnh lệnh, nếu trách chỉ có thể trách chúng mày đã đắc tội nhầm người thôi”. Trần Phong liền hỏi: “Chúng tao đắc tội với quá nhiều người rồi, nên thực sự không biết người mà mày định nói là ai?”. Người đó lạnh lùng nói: “Sắp chết đến nơi còn già mồm”. Nói xong, đám người này liền xông lên. Trần Phong cũng lao đến, rồi nói lớn: “Nếu chúng mày không nói, vậy thì đánh cho đến khi nào chúng mày nói thì thôi”. Một cú đấm đã bị đối phương đỡ được, nhưng Thanh Chi ở bên cạnh lại lập tức ra tay, đá luôn đối phương ra xa. Lần đầu tiên Trần Phong hợp tác với Thanh Chi, nhưng kiểu hợp tác này giống như Thanh Chi đang giúp đỡ anh làm quen với tốc độ và kỹ năng của cảnh giới tông sư hơn. Tuy không biết có trở thành tông sư được không, nhưng lại cảm giác nếu cứ đánh tiếp, anh có thể quen hơn, thậm chí tìm ra được cách đối phó với tông sư. Nhưng suy nghĩ này đã lập tức tiêu tan, đúng lúc Trần Phong đang thể hiểu nổi, thì Thanh Chi lại giơ chân ra đá cho người kia văng ra xa. Đó là tốc độ tuyệt đối, là tốc độ có dựa vào bất kỳ kỹ năng nào cũng không thể phá vỡ nổi. Một lát sau, mấy người kia đều nằm gục dưới đất hết. Người lên tiếng vừa rồi lúc này cũng đã dừng tay lại. “Sao, giờ có thể nói được rồi chứ?”, Trần Phong hỏi người đó. Nhưng người đó lại quả quyết: “Đừng mơ, mày đừng hòng muốn biết, chúng tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ thuê”. Trần Phong cười nhạt nói: “Không ngờ chúng mày có có tinh thần nghề nghiệp như vậy, chỉ là chúng mày có chết ở đây không cũng là vấn đề đấy. Thậm chí có chết ở đây thì cũng không ai biết”. Nhưng sau đó anh lại đổi giọng: “Nhưng nếu trong số chúng mày người nào có thể nói cho chúng tao biết kẻ đứng sau là ai, thì có thể rời khỏi đây, chúng tao không bao giờ truy cứu”. Nói xong, anh lại nói thêm một câu: “Nhưng chỉ được một người nói thôi nhé”. Tên cầm đầu cười với vẻ khinh bỉ nói: “Mấy anh em chúng tao tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thất tín như vậy”. Nhưng Trần Phong còn chưa kịp nói tiếp, hắn liền ộc máu mồm, hai mắt trợn ngược, quay lại nhìn phía sau với biểu cảm không dám tin, người đứng phía sau hắn đang đâm thẳng con dao vào giữa tim hắn. Hắn thậm chí còn không nói nổi lời nào, cứ thế gục xuống một cách không cam tâm. Trần Phong cười lên: “Mấy người còn chờ gì nữa, đã có người bắt đầu ra tay rồi”. Nhưng chưa chờ anh nói hết, ba người còn lại đã đánh nhau rồi. “Anh đúng là đồ bỉ ổi”, Thanh Chi cũng dừng tay lại, nhìn đám người đang đánh nhau rồi lạnh lùng nói với Trần Phong. Trần Phong lại nói với vẻ không quan tâm: “Bọn họ cũng chẳng phải là người tốt gì, chết rồi thì thôi chứ sao”. Ba người còn lại đã nhanh chóng phân chia thắng bại, trong đó có một người đi đến trước mặt bọn Trần Phong, dường như có bị thương, nhưng không phải vết thương chí mạng, hắn nói: “Lời mày nói có thật không?”. Trần Phong gật đầu nói: “Đương nhiên, chúng tao không cần thiết phải vì một tính mạng, vì một tính mạng rẻ tiền mà hủy hoại cả chữ tín của chúng tao được”. Cho dù Trần Phong đang khinh bỉ hắn, nhưng hắn lại cười, ít nhất chỉ cần hắn nói ra thì hắn có thể sống tiếp. Thế là hắn liền bán đứng chủ thuê một cách không hề do dự. Sau khi nghe xong lại có điểm khác so với suy nghĩ của Trần Phong. Anh vốn cho rằng là lão già kia, hoặc có thể là tên nhà giàu mà anh gặp trên đường, nhưng không ngờ lại là một cái tên mà anh không hề quen. Trần Phong định hỏi tiếp mục đích của đối phương, nhưng hình như hắn cũng không biết, thậm chí đến cái tên mà anh không quen này rốt cuộc là thật hay giả, anh cũng không rõ nữa. Cuối cùng không còn cách nào khác, Trần Phong vẫn thả hắn đi, dù sao anh cũng là một người giữ chữ tín. Nhưng chờ sau khi người kia rời khỏi, mặt Thanh Chi lại tỏ ra nghiêm nghị, dường như đang nghĩ gì đó. Trần Phong hỏi: “Lẽ nào cô biết người này là ai?”. Thanh Chi lắc đầu, và không giải thích gì. Trần Phong thấy cô ấy không có ý nói tiếp, anh cũng không hỏi nữa, hai người quay lại xe, cả đêm hai người cũng không nói gì với nhau. Lý Tử Duyệt ngủ trong xe không hề bị đánh thức bởi những tiếng đánh đấm bên ngoài, ngày hôm sau tỉnh lại, cô ấy thậm chí còn cho rằng mình đã ngủ một giấc rất ngon. Xe vẫn đang đi trên đường, mặt trời mọc lên từ phía Đông rồi lại lặn ở phía Tây, gió thổi bên ngoài, mọi thứ đều đơn điệu và tẻ nhạt như vậy. Lái xe qua thị trấn nhỏ, họ tìm được một nhà nghỉ tàm tạm, chuẩn bị nghỉ qua đêm ở đây. Rõ ràng là không cần ba người phải chen chúc trong một chiếc xe nữa, Lý Tử Duyệt cảm thấy vô cùng vui sướng, như thể đã quên hết đi những nỗi đau buồn khi rời khỏi nhà vậy. Cả một ngày trời đã khiến mấy người họ mệt lả, nên ai nấy đều về phòng của mình để nghỉ ngơi. Trần Phong cũng ngâm mình trong làn nước nóng, cảm nhận luồng hơi nóng xua tan đi mệt mỏi, khiến anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Quấn chiếc khăn tắm ra khỏi phòng tắm, không ngờ trong phòng anh lại có người, Thanh Chi đang ngồi trên giường của anh. Trần Phong đương nhiên sẽ không có phản ứng quá khích khi bị người khác nhìn thấy anh không mặc gì phía trên, anh chỉ tò mò vì sao Thanh Chi lại ở đây thôi. “Cô có chuyện gì cần nói với tôi à?”, anh đi đến bên cạnh bàn, mở chai nước suối trên bàn rồi uống vài ngụm. Thanh Chi nhìn anh nói: “Quãng đường còn lại chúng ta phải tách nhau ra”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]