Trần Phong biết ý của anh ta.
Thế giới này sau khi bị đồng tiền làm làm mục ruỗng, thì võ học cũng có sự bẩn thỉu của đồng tiền.
Bọn họ trao đổi tài nguyên với những ông chủ nhiều tiền kia, cung cấp bảo vệ cho bọn họ hoặc làm công cụ để bọn họ chinh phục, hưởng thụ những tiện lợi của thế giới này bằng tiền của kiếm được hoặc lại lần nữa mở rộng đội ngũ của mình, con người trong khâu này đã chỉ còn là một món hàng.
Đây chính là thế giới võ đạo hiện tại, không còn cái gọi là tinh thần nghĩa hiệp nữa.
“Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, gã kia chẳng phải cũng chết vì tham lam rồi sao?”, Trần Phong nói.
“Có lẽ thế. Nhưng anh ta chỉ một người ngã xuống, chẳng mấy mà hoang mạc này sẽ lại có một hòa thượng khác, có lẽ càng độc ác hơn anh ta, càng tần nhẫn vô nhân tính hơn anh ta”.
Anh ta trông cực kỳ bi quan, Trần Phong im lặng rồi, sự đau khổ của người khác khi không thể hiểu được thì mọi lời khuyên đều là vô ích.
Chẳng mấy mà ba người đã rời khỏi hoang mạc về lại rìa thành phố.
“Tôi chỉ có thể tiễn hai người đến đây thôi”, người mặc đồ đen nói.
Phía sau họ chính là bến xe buýt, bắt đầu từ đây có thể đi thẳng vào thành phố, nếu sớm hơn chút nữa thì họ có thể lên chuyến tàu sớm nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1653193/chuong-832.html