Nhưng ngoài cánh rừng này lại tồn tại.
Một thanh kiếm bay tới, đuổi theo phía sau Nhiếp Hoa Phong, nếu Trần Phong quay đầu lại nhìn thấy đương nhiên sẽ biết chủ nhân thanh kiếm đó, đó là kiếm của Thanh Khâu.
Trường kiếm bay tới với tốc độ cực nhanh, thấy sắp đuổi kịp Nhiếp Hoa Phong, nhưng Nhiếp Hoa Phong chỉ vung đại tay một cái, đã đánh trúng thân kiếm, thanh kiếm rơi xuống, cắm vào đất như một con diều đứt dây.
“Hừ, cậu cũng muốn học hỏi mấy chiêu trong tay tôi sao?”, ông ta nói lời này với Thanh Khâu gần đó.
Khi Trần Phong bắt đầu bỏ chạy, Thanh Khâu đã theo phía sau, còn Nhiếp Hoa Phong mặc dù biết Thanh Khâu ở phía sau, nhưng Thanh Khâu không có động tĩnh gì, ông ta đương nhiên cũng lười không thèm quan tâm.
Nhưng giờ Thanh Khâu ra tay, Nhiếp Hoa Phong đương nhiên không thể làm ngơ.
“Đạo hữu Trần Phong và tôi có chút tình nghĩa, đương nhiên bần đạo có thể ra tay thì vẫn sẽ ra tay. Nhưng sau khi ra tay mới biết thì ra tông sư đúng là danh bất hư truyền”, Thanh Khâu cảm thán.
“Cậu biết mà còn không nhanh chóng rời đi, hôm nay tôi đến chỉ để lấy mạng tên giặc này, sẽ không để ý người khác. Nếu cậu muốn sống thì vẫn nên ngoan ngoãn đứng ra một bên”.
Thanh Khâu không nói gì nữa, lúc anh ta vọt nhanh qua trường kiếm thì đã lại lần nữa cho kiếm lại vào vỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1653185/chuong-824.html