“Thì ra là vậy”. Trần Phong ra chiều suy nghĩ, bộ hô hấp pháp mà Tiêu Quốc Trung dạy anh không những khiến việc luyện võ của anh tốn ít sức mà hiệu quả cao, hơn nữa lúc gặp kẻ địch có thể khiến chiêu thức võ công phát huy uy lực dũng mãnh. Bao lâu nay, anh vẫn hơi khó hiểu với những điều này, hôm nay nghe thấy lời Kinh Nhất nói, mới hiểu nguyên nhân trong đó. Nội kình tâm pháp là nền tảng của võ sĩ, như nền móng của một kiến trúc, cực kì quan trọng với võ sĩ! “Tiểu Phong, những điều anh vừa nói không phải phủ nhận trình độ trên con đường võ học của em. Năng khiếu võ học của em rất mạnh, thậm chí có thể nói là mạnh nhất trong những người anh từng gặp”. Thấy Trần Phong rơi vào trầm tư, sợ đã đả kích Trần Phong, lại bổ sung: “Truyền nhân của những thế lực và thế gia võ học kia, mặc dù cũng có thể đột phá Hóa Kình trước năm 30 tuổi, nhưng chắc chắn không thể tự sáng tạo võ công như em. Thậm chí, theo anh biết, từ cổ chí kim, chưa ai có thể tự sáng tạo võ công, sáng lập môn phái trước năm 30 tuổi! Huống hồ, Trảm long kiếm em sáng tạo uy lực vô song, thích hợp thi triển, lực sát thương đáng sợ”. “Nói thì nói vậy, nhưng truyền nhân của những thế lực và thế gia võ học kia từ nhỏ đến lớn chuyên tâm luyện võ, thậm chí tập trung hết tinh thần vào việc tập võ, đây là cái mà em không thể so được”. Trước lời khen ngợi của Kinh Nhất, Trần Phong rất khiêm tốn, tìm ra điểm thiếu sót của bản thân. “Ừm, đây là một trong những điểm yếu của em, nói cách khác, nếu từ nhỏ đến lớn em dồn hết tâm trí vào việc tập võ, thì thành tựu trên con đường võ học của em sẽ là vô hạn”. Kinh Nhất vui mừng ra mặt, sau đó đổi đề tài, lại chỉ ra một điểm yếu của Trần Phong: “Có điều, ngoài việc thời gian tập võ ít ra, em còn một điểm thiếu sót nữa”. “Sư huynh cứ nói”, Trần Phong khiêm tốn thỉnh giáo. “Ngoài Trảm long kiếm em tự sáng tạo ra, thì em còn biết rất nhiều loại võ công, nhưng võ công em học nhiều mà không tinh”. Kinh Nhất nói chân thành: “Trảm long kiếm là võ công em tự sáng tạo, cũng là võ công phù hợp với em nhất, nhưng em không thể lần nào chém giết cũng dùng nó, nếu không thì lâu dần cũng sẽ bị người ta nghiên cứu ra, uy lực sẽ giảm mạnh. Thế cũng có nghĩa là ngoài Trảm long kiếm pháp ra thì em còn phải tinh thông võ công khác, dùng võ công khác để đánh địch”. “Với võ sĩ bình thường, thậm chí là những thiên tài cùng thế hệ với em mà nói, em đã được coi là tinh thông các loại võ công em học rồi, nhưng với đại sư võ học chân chính, chưởng môn một phái mà nói thì em còn lâu mới đạt đến mức tinh thông”. Kinh Nhất kiên nhẫn giải thích, sau đó nói ra lời khuyên của mình: “Anh khuyên em trên con đường võ học sau này, ngoài việc hoàn thiện Trảm long kiếm tự sáng tạo ra, thì chọn hai đến ba võ công bác đại tinh thâm tiến hành luyện tập mang tính mũi nhọn, tranh thủ tinh thông thậm chí là hiểu thấu hoàn toàn, chứ không phải là nhiều nhưng không tinh như bây giờ”. “Sư huynh, em biết rồi”. Trần Phong gật đầu, như vừa tỉnh mộng. Một câu nói đánh thức người trong cơn mơ. Mặc dù trong trận chiến sinh tử mấy hôm trước anh đã giết Cảnh Đằng, nhưng lúc anh suy nghĩ lại thì nhận ra, khi Cảnh Đằng sử dụng tuyệt học của nhà họ Cảnh, đặc biệt là sau khi sử dụng Âm dương sát, ngoài việc sử dụng Trảm long kiếm để ứng phó ra thì những võ công khác đều không thể đấu lại. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật. Nói cách khác, nếu anh không có Trảm long kiếm tự sáng tạo, thì hôm ấy người bị giết sẽ là anh chứ không phải Cảnh Đằng! Điều này đã cho anh một hồi chuông cảnh báo! Như Kinh Nhất nói, đối thủ trước đó anh gặp đều không mạnh, anh dùng các loại võ công đều có thể ứng phó thoải mái, nhưng khi gặp phải truyền nhân của thế gia võ học và người mạnh hàng đầu, thì những võ công đó lại không dùng được. Mà nghiên cứu nguyên nhân thì không phải những võ công đó không đủ mạnh mà là anh không hiểu thấu đáo, không thể phát huy uy lực mạnh nhất của võ công! “Vù”. Sau đó, trong lúc Trần Phong đang suy tư, thì tiếng điện thoại rung vang lên. Tiếng rung điện thoại đột ngột vang lên khiến Trần Phong định thần lại từ trong suy tư, anh cầm điện thoại ở trên bàn đá lên nhìn, phát hiện là cuộc gọi đến của Quản Nam Thiên, ngay lập tức nhận máy: “Chào ông, Quản minh chủ”. “Tiểu Phong, cậu vẫn ở Yên Kinh chứ?”, Quản Nam Thiên hỏi thẳng vào vấn đề. “Quản minh chủ, tôi ở chỗ sư huynh tôi”, Trần Phong trả lời đúng sự thật. “Vậy thì tốt”. Quản Nam Thiên nghe vậy, đầu tiên là thở phào, sau đó nói: “Như trước đó tôi đoán, truyền nhân của Thiên Sơn Kiếm Phái, Phật Tông Tây Vực, nhà họ Cơ và Vương Nhất Đao đều tham gia trận chiến giành suất Đại hội võ thuật toàn cầu lần này. Vừa nãy, Võ Chí Châu gọi điện cho tôi, nói với tôi rằng bốn người đó hôm nay và ngày mai sẽ đến Yên Kinh, bảo tôi báo cậu đến Yên Kinh. Liên minh võ sĩ sẽ chọn một trong số các cậu đại diện cho giới võ thuật Hoa Hạ tham gia Đại hội võ thuật toàn cầu”. “Chọn thế nào? Thi đấu sao?”. Nghe thấy tin này, Trần Phong không cảm thấy kinh ngạc, mà hỏi với gương mặt bình tĩnh. “Cụ thể chọn thế nào Võ Chí Châu không nói với tôi, đợi đến Liên minh võ sĩ rồi mới biết được. Thế này đi, hôm nay cậu đến tìm tôi, tôi dẫn cậu đến Liên minh võ sĩ”, Quản Nam Thiên nói. “Được, Quản minh chủ”. Trần Phong đồng ý, sau đó đợi Quản Nam Thiên dập máy mới cất điện thoại đi. “Tiểu Phong, nếu em gặp phải truyền nhân của Vương Nhất Đao, phải ứng chiến cẩn thận, với lại đừng nương tay”, thấy Trần Phong cất điện thoại, Kinh Nhất lên tiếng nhắc nhở. Mặc dù đã là người tàn phế, nhưng thính lực vẫn vượt xa người thường, vừa nãy nghe rõ được đối thoại của Trần Phong và Quản Nam Thiên. “Tại sao?”, Trần Phong hơi khó hiểu. “Ngày xưa, anh từng khiêu chiến truyền nhân của năm thế lực lớn, chỉ thắng Vương Nhất Đao, thua hết bốn người khác. Mà sau khi anh đánh thắng Vương Nhất Đao, Vương Nhất Đao không cam lòng thua cuộc, chọn cách đánh lén, bị anh phế một cánh tay”. Kinh Nhất thong thả giải thích: “Đao pháp của nhà họ Vương tàn nhẫn, ngang ngược, khát máu hiếu sát, người luyện tập đa phần đều sẽ trở thành người có tính cách hẹp hòi, có thù tất báo. Nếu không có gì bất ngờ thì ông ta chắc chắn sẽ bảo đồ đệ mình lợi dùng cơ hội lần này để rửa nhục!”. “Vậy nếu đồ đệ của Vương Nhất Đao muốn nộp mạng thì em không ngại thỏa mãn nguyện vọng của anh ta!”. Đồng tử Trần Phong co lại, sát khí trong mắt dày đặc. Sư huynh vì giới võ thuật Hoa Hạ, cuối đời thê thảm, nếu có người còn muốn xát muối lên vết thương của sư huynh thì anh không ngại cho đối phương biết Diêm vương có mấy con mắt đâu! “Anh đi cùng em”. Kinh Nhất gật đầu, quyết định đi cùng Trần Phong đến Liên minh võ sĩ. Cuộc chiến của những người mạnh nhất thế hệ trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, mở màn! Sáng hôm sau, Quản Nam Thiên đến chỗ của Kinh Nhất. Là phó minh chủ của Liên minh võ sĩ, Quản Nam Thiên không xa lạ gì với Kinh Nhất, mà đã chứng kiến sự hưng suy của Kinh Nhất. Sau khi Kinh Nhất bị người mạnh Bảng Thần tấn công đến tàn phế, Quản Nam Thiên từng đến hỏi thăm Kinh Nhất ngay, sau đó cũng nhiều lần đến thăm hỏi, sợ Kinh Nhất không gượng dậy nổi, kết quả là phát hiện mình nghĩ nhiều rồi. Bởi vì, Kinh Nhất mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của ông ấy, không những nhanh chóng vực dậy tinh thần, mà còn tiếp tục phát huy nhiệt huyết còn lại của mình trong quân đội và giới võ thuật. “Quản minh chủ, bọn họ đến cả rồi sao?”, trong sân căn nhà hai tầng, Trần Phong đẩy xe lăn của Kinh Nhất, đi ra ngoài với Kinh Nhất. Họ muốn cùng đến Liên minh võ sĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]