Lời của Võ Chí Châu vang lên, Trần Phong dừng bước. Mặc dù anh không biết Võ Chí Châu, cũng không biết thân phận của ông ấy, nhưng anh biết quyết định của Võ Chí Châu là đúng. “Một chiêu là có thể kết thúc đấu võ, việc gì phải phiền phức như thế?” Cảnh Đằng hừng hực sát khí, đã chuẩn bị ra tay, thấy trận đấu võ bị Võ Chí Châu gián đoạn thì có vẻ bất mãn. Không trả lời, Võ Chí Châu chỉ lạnh lùng nhìn liếc sang Cảnh Đằng một cái. Trong phút chốc, Cảnh Đằng cảm giác như mình bị người ta kề một con dao sắt vào cổ, toàn thân lông măng dựng ngược, từ đầu đến chân lạnh toát. Anh ta không dám mở miệng nữa, mà vừa kinh hãi vừa kính nể nhìn Võ Chí Châu. “Bắt đầu!” Võ Không mặt không biểu cảm ra hiệu lệnh. Lời vừa dứt, ba con tàu lớn bắt đầu rời bến, đi đến trung tâm hồ. Mặc dù trận đấu võ bị gián đoạn, nhưng trong bầu không khí vẫn tràn ngập sự căng thẳng, ba chiếc thuyền lớn không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai người Trần Phong và Cảnh Đằng. Cảnh Đằng lạnh lùng nhìn Trần Phong, sát khí vẫn không giảm, cảm giác như là chỉ cần con tàu dừng lại một cái, thì sẽ lập tức ra tay giết Trần Phong. Nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Đằng, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong ánh mắt của anh ta, Trần Phong không thèm bận tâm, nét mặt vẫn bình tĩnh đứng đó. Mười phút sau, ba con tàu lớn đã cách bờ khá xa, đến trung tâm hồ rồi dừng lại. “Tôi là Quản Nam Thiên, phó minh chủ Liên minh võ thuật, lên đại diện cho tổ chức giám sát trận tỉ thí giữa Trần Phong và Cảnh Đằng”. Lúc này, Quản Nam Thiên lên tiếng, ngữ điệu trầm thấp, trong lời nói chứa đầy cảm giác không thể vi phạm: “Dựa theo giao ước giữa hai bên, trận đấu lần này vẫn là trận đấu sinh tử. Trận đấu sinh tử có nghĩa là, hai bên tỉ thí một mất một còn, nghiêm cấm bất cứ người nào ra tay can dự! Đồng thời, bất luận bên nào trong quá trình thi đấu bị giết chết, thì bên kia cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, còn thế lực đứng sau bên bị chết, cũng không được trả thù dưới bất cứ hình thức nào, nếu không sẽ bị Liên minh võ thuật phạt nghiêm!” “Hai bên có ý kiến gì không? Nếu như có ý kiến, hoặc một trong hai bên lúc này muốn rút lui thì vẫn còn kịp!” Nói xong, Quản Nam Thiên lần lượt nhìn Trần Phong và Cảnh Đằng. “Không có ý kiến!” Trần Phong đã lên đến boong tàu, đứng cách Cảnh Đằng 20 mét trả lời trước. “Tôi cũng không có ý kiến”. Cảnh Đằng nghe thế, đầu tiên là đưa ra hồi đáp, sau đó quay sang lạnh lùng cười nhìn Trần Phong: “Cậu nên cảm ơn Quản minh chủ, ông ấy đã giúp cậu sống lâu hơn được một lúc rồi đấy”. Trần Phong không để tâm, chỉ nhìn Quản Nam Thiên, đợi Quản Nam Thiên tuyên bố bắt đầu trận đấu: “Nếu như hai bên đều không có ý kiến gì, vậy thì, trận đấu bắt đầu!” Quản Nam Thiên cau mày nhìn Cảnh Đằng mấy giây, sau đó đi xuống khỏi boong tàu, hắng nhẹ một tiếng. “Rác rưởi, sinh mạng của cậu đến đây chấm hết, có muốn trăn trối gì không!”. Nhìn Võ Chí Châu rời đi, Cảnh Đằng chưa ra tay ngay, mà mặt mày dữ tợn nhìn Trần Phong, cảm giác Trần Phong như cá nằm trên thớt, có thể bị chặt bất cứ lúc nào. “Anh nhiều lời quá đấy”. Trần Phong mặt không cảm xúc nói, sau đó bước lại gần Cảnh Đằng. “Cậu muốn chết à!” Vì đã dồn nén đầy một bụng tức, nên Cảnh Đằng muốn trước khi thi đấu sỉ nhục Trần Phong một trận, sau đó mới ra tay giết Trần Phong, từ đó giành lại được thể diện cho nhà họ Cảnh, nhưng giờ nghe thấy lời của Trần Phong, lửa giận trong lòng không thể kiềm chế được nữa, phẫn nộ rống lên. Bộp! Sau tiếng rống giận dữ, một âm thanh sắc nét vang lên. Cảnh Đằng một chân đạp vào boong tàu, lực khủng khiếp trực tiếp khiến cho sàn gỗ bị vỡ, một loạt các vết nứt từ từ lan ra theo các hướng, chằng chịt như mạng nhện. Ngoài ra, lúc Cảnh Đằng giậm chân, cả con tàu đều lắc lư, nghĩ thôi cũng biết cái giậm chân này có sức mạnh khủng khiếp thế nào! Sau một cái giậm chân đó, người của Cảnh Đằng đột nhiên lao lên, giống như một mũi tên được bắn ra, phi thẳng về phía Trần Phong, tốc độ nhanh như điện phóng. Thời khắc này, anh ta đã huy động toàn bộ nội kình trong cơ thể, kết hợp với sức mạnh cơ bắp của bản thân, phát huy tốc độ đến cực điểm – anh ta muốn giết Trần Phong trong thời gian sớm nhất! Vù! Gần như chỉ trong thời gian một hơi thở, Cảnh Đằng đã đến trước mặt Trần Phong, tay phải đánh mạnh ra một chưởng về phía đầu của Trần Phong như là đập ruồi bọ vậy. Muốn một chưởng đánh chết! Anh ta muốn ở trước mặt mọi người, dùng cách sỉ nhục nhất đánh chết Trần Phong! Chỉ có như vậy, mới có thể xóa bỏ được lửa giận trong lòng anh ta, lấy lại được thể diện cho nhà họ Cảnh! Lốp bốp lốp bốp! Một chưởng có vẻ như là ngẫu hứng của Cảnh Đằng, lại hàm chứa sự giận dữ, kết hợp nội kình khủng khiếp với sức mạnh của cơ thể, uy lực vượt trội, không khí bùng nổ, phát ra một tiếng vang trời. Mạnh thật! Tục ngữ có câu, cao thủ vừa ra tay, biết ngay có phải hay không. Cảnh Đằng vừa ra tay, ở trên con tàu đầu tiên, các đệ tử đến từ các môn phái khác nhau đều vô cùng kinh ngạc. Bởi vì, lý trí cho bọn họ biết, cho dù Cảnh Đằng tùy tiện đánh một chưởng, thì bọn họ cũng không có cách nào né tránh hay chống đỡ. Không riêng gì bọn họ, trên con tàu thứ hai, không ít các đại sư võ học cũng vì thế mà xúc động, đồng thời âm thầm cảm thán, Cảnh Đằng ngông cuồng như vậy, ngoài vì đằng sau có nhà họ Cảnh chống lưng, còn vì sức mạnh của bản thân rất lớn, hoàn toàn có tư cách để ngông cuồng. Vụt! Đối mặt với chiêu cực kỳ sỉ nhục của Cảnh Đằng, Trần Phong không nói gì, hai chân vẫn gắn chặt vào boong tàu, không nhúc nhích, người hơi trùng xuống tư thế tấn, tay phải đánh mạnh ra, nội kình bắt đầu điên cuồng khởi động, tụ lại từ bốn phương tám hướng, giống như một con sông lớn chảy xiết, trong nháy mắt đã dồn hết vào nắm đấm. Pháo đấm! Anh dùng chiêu pháo đấm thường thấy nhất, đấm mạnh về phía Cảnh Đằng. Bốp! Giây tiếp theo, tay phải của Trần Phong như một viên đạn pháo đấm thẳng vào lòng bàn tay của Cảnh Đằng, kình lực khủng khiếp va vào nhau, khiến cho không khi bùng nổ, kình phong bay ra bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, tay phải của Cảnh Đằng bị đấm cho run lên, đau đớn, thậm chí đứng còn không vững, mất khống chế lùi về sau mấy bước. Bộp! Bộp! Bộp! Cảnh Đằng lùi ba bước, trên boong tàu in hằn ba dấu chân, cánh tay đỏ ửng, giống như là bị lửa đốt vậy. Trần Phong thì vẫn đứng đó không nhúc nhích! Sau một chiêu, yếu mạnh đã rõ! “Ặc...” Nhìn thấy cảnh này, trên con tàu thứ nhất, đệ tử của các môn phái đều ngẩn người. Ban nãy Cảnh Đằng ngẫu nhiên tung ra một chưởng, nhưng vì huy động toàn bộ nội kình, kết hợp với sức mạnh cơ thể, nên uy lực rất đáng sợ, vây mà lại bị Trần Phong tùy ý tung một đấm đẩy lùi, rơi vào thế hạ phong. Việc này... hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ! Không chỉ bọn họ, mà trên con tàu thứ hai, ngoài bốn người Không Minh đại sư, Trương thiên sư, Triệu Vô Đạo và Kiều Võ Đấu ra, thì những đại sư võ học khác cũng rất bất ngờ, thậm chí đến Võ Chí Châu cũng phải tròn mắt ngạc nhiên! Bọn họ mới chỉ nghe truyền thuyết về Trần Phong, chứ chưa được chứng kiến Trần Phong đột phá lên Hóa Kình ra tay, hoàn toàn không hiểu rõ về thực lực của Trần Phong. Giây phút này, xem Trần Phong và Cảnh Đằng giao đấu, bọn họ mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của Trần Phong. Người ngoài còn kinh ngạc như thế, nói gì đến người nhà họ Cảnh?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]