“Cậu phải về!”, Sở Dật Phi nhìn Vương Càn một cái, gằn giọng: “Cậu là thiên tài mạnh nhất cả trăm năm nay của Kiếm Tông, cậu gánh vác hi vọng phục hưng của Kiếm Tông, tôi không cho phép cậu có chuyện gì hết”.
Sắc mặt Vương Càn thay đổi: “Anh Sở, tôi vẫn có thể đấu tiếp…”.
“Đấu cái gì? Đấu bằng mạng sao?”, Sở Dật Phi ngắt lời Vương Càn, nói: “Vương Càn, cậu đã làm rất tốt rồi, trận đấu cược tiếp theo giao cho người khác đi”.
“Anh Sở, người khác không phải đối thủ của họ…”, giọng điệu Vương Càn hơi bất đắc dĩ, phải nói là mười võ sĩ Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cử ra lần này ai cũng có thực lực cực mạnh, họ không có ai yếu cả.
Nhìn lại phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải, thực lực lại chênh lệch, không đồng đều.
Từ Hồ Khải Tinh đến Dương Hiển Minh, rồi đến Trương Thiên Dụ, cuối cùng là cậu ta, gần như phân thành mấy cấp bậc.
Sở Dật Phi thở dài: “Vương Càn, việc đến nước này, tôi cũng không giấu cậu nữa, thực ra trận đấu cược lần này, ngoài cậu ra, chúng tôi còn một đòn sát thủ nữa”.
“Còn một đòn sát thủ nữa?”, mắt Vương Càn sáng rực.
“Đúng thế”, Sở Dật Phi gật đầu.
“Là võ sĩ tự tu luyện kia đúng không?”, Vương Càn hỏi.
“Cậu biết?”, Sở Dật Phi hơi kinh ngạc.
“Tôi đoán”, Vương Càn nói, mặc dù Trần Phong là người kém nổi bật nhất trong tất cả, nhưng trực giác của cậu ta nói cho cậu ta biết, Trần Phong chắc chắn không đơn giản như bề ngoài thấy.
“Đúng là cậu ấy. Thân phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652891/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.