Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, thanh niên thấp người đi đến chỗ cách Vương Càn ba trượng (khoảng 10 mét).
Thoáng chốc, bóng người anh ta chia làm ba!
Sử dụng lại kĩ thuật cũ!
Ba bóng người như thật đều cầm kiếm chém về phía Vương Càn.
Bên dưới võ đài, tim mọi người Hiệp hội thương nhân Trung Hải đều vọt lên tận cổ họng.
Vương Càn có thể phá giải ảnh sát của thanh niên thấp người không?
Đang nghĩ thì Vương Càn di chuyển rồi.
Trường kiếm của cậu ta đâm thẳng vào cái bóng ở ngoài cùng bên trái trong ba cái bóng.
Còn về hai cái bóng còn lại, Vương Càn không hề để ý mà để mặc cho hai cái bóng đó cầm kiếm chém vào mình.
Thấy cảnh này, tim mọi người Hiệp hội thương nhân Trung Hải bên dưới võ đài đều vọt lên cổ họng, nếu Vương Càn phán đoán sai thì khi hai nhát này chém xuống, có lẽ Vương Càn không chết cũng tàn phế.
Vương Càn sẽ phán đoán sai sao?
Đương nhiên là không!
Khi một nhát kiếm của cậu ta hướng về cái bóng rìa bên trái, trên mặt cái bóng rìa bên trái lộ ra biểu cảm sợ hãi nhân cách hóa.
Ngay sau đó, trường kiếm đâm vào cơ thể cái bóng!
Bóng đen tan biến, cơ thể thanh niên thấp người lộ ra, nhưng quần áo của cậu ta đã bị Vương Càn chém rách, rất nhiều máu rỉ ra.
“Sao cậu biết cơ thể thật của tôi trốn ở đâu?”, trên mặt thanh niên thấp người tràn ngập kinh ngạc và khó hiểu, Vương Càn thế mà chưa đến một giây đã phán đoán chính xác cơ thể thật của anh ta ở đâu.
Rốt cuộc là sao thế này?
Vương Càn không để ý nghi vấn của thanh niên thấp người, cậu ta vẫn lạnh lùng vung kiếm chém.
Thanh niên thấp người cắn chặt răng, trong lúc kinh ngạc và phẫn nộ giao thoa, lại lần nữa phân thành ba bóng đen, chém về phía Vương Càn.
Nhưng lần này, Vương Càn lại không để ý ba cái bóng đen này.
Kiếm của Vương Càn chém thẳng vào khoảng không nào đó phía sau.
Thấy động tác này của Vương Càn, khán giả bên dưới ngay lập tức sững sờ, Vương Càn ngu rồi sao? Chém vào không khí làm gì?
Đang nghĩ thì trong không khí lại lại vang lên tiếng động.
Bóng người của thanh niên thấp người xuất hiện từ trong khoảng không, cơ thể cậu ta trực tiếp đón lấy trường kiếm của Vương Càn.
“Phập” một tiếng.
Kiếm của Vương Càn đâm vào lồng ngực thanh niên thấp người, cứ thể mà thâm nhập cơ thể.
“Việc này…”.
Các võ sĩ bên dưới đều ngớ ra, phải nói là cảnh tượng trước mắt đã vượt ngoài tưởng tượng của họ, từ góc nhìn của họ thì Vương Càn như đồ ngốc, cứ mặc kệ ba cái bóng cầm kiếm cực kì đáng sợ mà vung kiếm đâm không khí.
Nhưng điều khó tin là thanh niên thấp người lại đi ra từ không khí, hơn nữa còn hứng lấy một nhát kiếm của Vương Càn, cứ như anh ta chủ động để cho Vương Càn đâm.
“Tôi nhận thua!”.
Thanh niên thấp người sợ hãi hét to.
Lần đầu tiên Vương Càn tìm được người thật của anh ta, còn có thể nói là đoán, nhưng lần này Vương Càn tìm được người thật của anh ta từ trong khoảng không, hiển nhiên không phải là đoán.
Vương Càn nhất định là biết nhược điểm của ảnh sát!
Sau khi thanh niên thấp người nhận thua, Vương Càn bèn rút kiếm khỏi cơ thể của thanh niên thấp người, không nói gì mà xuống võ đài.
“Vương sư huynh uy vũ!”.
“Vương sư huynh lợi hại quá!”.
Dưới võ đài, các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Trung Hải đều hưng phấn vô cùng, Vương Càn có thể nói là đã lấy lại thể diện cho Hiệp hội thương nhân Trung Hải.
Thực lực của thanh niên thấp người đó còn mạnh hơn Asuka Sasuke lúc trước, nhưng vào tay Vương Càn thì anh ta lại không trụ nổi hai chiêu.
Đối diện với sự tâng bốc của mọi người, Vương Càn vẫn hờ hững, mà chuyển mắt sang Trần Phong, bình tĩnh nói: “Tôi nợ cậu một ân tình”.
“Khách sáo rồi”, Trần Phong hờ hững cười, mặc dù Vương Càn này tính cách lạnh lùng nhưng nhân phẩm lại khá được, thậm biết biết mang ơn báo đáp.
Vương Càn lắc đầu không nói gì nữa.
Mặc dù không có sự nhắc nhở của Trần Phong thì trận chiến vừa nãy cậu ta cũng có thể thắng, nhưng cái giá của việc thắng có lẽ hơi lớn, không có lợi cho trận chiến phía sau của cậu ta.
Không lâu sau, thời gian nghỉ mười phút đã hết.
Vương Càn mặc bộ đồ trắng tiếp tục lên võ đài.
Còn bên Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thì lại bước ra một người khổng lồ cao gần hai mét ba, thể trọng gần 200 cân.
Người khổng lồ này đi từng bước một lên võ đài, mỗi bước đi đều khiến mặt đất vang lên ầm ầm, thể hiện độ nặng và mạnh của anh ta.
“Yamayaki, xé xác cậu ta!”.
Người của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy gào thét hưng phấn, hiển nhiên là rất tin tưởng người đàn ông như người khổng lồ này.
Trong mắt Trần Phong cũng ánh lên hứng thú, người khổng lồ như gấu nâu này thế mà là võ sĩ luyện thể hiếm gặp.
Võ sĩ luyện thể, tên sao nghĩa vậy, chuyên tu luyện phách thể.
Đa số võ sĩ luyện thể đều da dày thịt béo, phòng ngự cực mạnh.
Mà có một số võ sĩ luyện thể sau khi đạt được cảnh giới thì chỉ dựa vào da đã có thể chắn được đạn.
Người đàn ông trước mặt tên là Yamayaki này hiển nhiên là một người mạnh trong đạo luyện thể.
Chẳng mấy chốc, Yamayaki đã đứng trên võ đài, vũ khí của anh ta là hai chiếc rìu sắt vô cùng khí thế.
Vương Càn không có biểu cảm gì, mắt vẫn sâu hun hút, cứ như bầu trời hoang mạc mùa đông, không vướng chút bụi trần.
“Ha…”.
Yamayaki đột nhiên hét lên một tiếng.
Âm thanh ngay lập tức lấn át mọi tạp âm, rung chuyển trời đấy, cứ như một con thú hoang gào thét.
“Vút!”.
Cả võ đài ngay lập tức cộng hưởng, vang lên âm thanh rung lắc, bên dưới, nhiều võ sĩ cảnh giới hơi thấp chỉ cảm giác đầu óc mình quay cuồng.
Không nghi ngờ gì, Yamayaki muốn dùng tiếng hét này làm loạn tâm trạng của Vương Càn.
Nhưng Vương Càn từ đầu tới cuối lại không hề lay đồng.
“Giết…”.
Yamayaki lại hét lên một tiếng, gương mặt vặn vẹo, mắt đỏ ngầu.
Sát khí tích tụ từ vô số máu tươi đè xuống Vương Càn cứ như dời núi lấp biển.
Nhân lúc trống, Yamayaki cầm hai chiếc rìu sắt bổ vào Vương Càn, anh ta cứ như một thần ma phát điên, lưỡi rìu nặng như núi.
Sức mạnh đáng sợ của riêng thể tích của anh ta đã tạo cho người ta cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng.
“Phù!”.
Ánh sáng đen xẹt qua.
Cơ thể Yamayaki càng lớn hơn, núi đè, cũng chỉ vậy mà thôi.
Anh ta vung cặp rìu, chém rách bụi trần, chém rách ánh đèn, chém vào người Vương Càn.
Hai nhát rìu này rơi xuống, vô số ánh sáng từ rìu và sát ý bắn ra cứ như núi lửa phun trào.
Hai chiếc rìu này cứ như có thể phá vỡ mặt đất vô tận.
Nhiều người tin rằng, hai chiếc rìu này nếu chém vào đất thì chắc chắn có thể tạo ra hai vết nứt trên mặt đất!
Yamayaki!
Đây chính là Yamayaki!
Cặp rìu có thể bổ núi, cặp rìu có thể đập đất, cặp rìu có thể rạch hư không!
Nhiều võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy bên dưới cũng hưng phấn đỏ mặt, theo họ thấy thì một nhát này của Yamayaki chắc chắn có thể chém cho người được gọi là thiên tài Kiếm Tông của Hoa Hạ thành hai nửa.
“Phụt”.
Đúng lúc này, Vương Càn di chuyển rồi.
Cậu ta đâm một nhát kiếm.
Yamayaki ngay lập tức cứng đờ không động đậy, sự ác độc trên mặt vẫn còn lưu lại, nhưng sắc mặt thì lại như đưa đám.
Ấn đường của anh ta bị thanh kiếm sáng choang đâm vào, không sâu, cũng không nông, nhưng lại chí mạng!
“Ầm!”.
Đổ ụp như Thái Sơn, cơ thể khổng lồ của Yamayaki cứ thế ngã ra đất, làm bụi bay mù mịt.
Cả phòng đấu chợt yên tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thì lại đần thối mặt.
Yamayaki được họ gửi gắm hi vọng vô hạn thế mà lại thua thế này… không, chết rồi?!
Một chiêu!
Chỉ dùng một chiêu!
Người của Hiệp hội thương nhân Trung Hải cũng mắt chữ A mồm chữ O, họ không thể nào ngờ được, Yamayaki khí thế đáng sợ như vậy thế mà lại bị Vương Càn giết bằng một chiêu nhẹ nhàng.
Đây có lẽ là võ sĩ đầu tiên chết từ lúc bắt đầu đấu cược đến giờ nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.