"Già hai, thân phận của chủ tịch Vương của các già thì liên quan gì đến cháu? Cháu căn bản chưa từng muốn xem mắt với ông ta”, Hạ Mộng Dao có dằn cơn giận trong lồng ngực xuống rồi nói. “Cái gì? Cháu căn bản chưa từng muốn xem mắt với chủ tịch Vương?!”. Lâm Nguyệt dựng ngược lông mày, cơn giận bỗng chốc lan khắp cơ thể: “Hạ Mộng Dao, cháu tưởng mình ghê gớm lắm à? Một người từng kết hôn như cháu có đàn ông muốn đã không tệ rồi. Chủ tịch Vương vừa ý cháu, đó là phúc tổ bảy mươi đời của cháu, thế mà cháu còn không muốn xem mắt với chủ tịch Vương? Ai cho cháu tự tin nói thế?”. “Ai cho cháu tự tin không liên quan gì đến già, tóm lại, cháu nói luôn, dù thế nào thì cháu cũng sẽ không đi xem mắt với chủ tịch Vương mà già nói đâu!”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái, sau khi nói xong thì xoay người bỏ đi luôn không ngoảnh đầu lại. Bỏ Lâm Nguyệt lại chỗ cũ tức đến giậm chân, lại trút giận lên người Lâm Lan: - Lâm Lan, dì dạy con kiểu gì thế, dì nghe xem nó nói gì kìa, đấy là tiếng người nói à? Bà đây móc nối cho nó với chủ tịch Vương, dốc hết sức như thế mà đến cuối cùng, chủ tịch Vương đồng ý gặp nó, nó lại không biết điều, có ai làm người như thế không? Lâm Lan cười ngượng ngập, vội vàng lên tiếng an ủi: “Chị Nguyệt, chị bớt giận, có lẽ trong lòng Mộng Dao vẫn nhớ thằng vô dụng kia, nên mới rất không thích việc xem mắt này, đợi qua mấy hôm, nó quên thằng vô dụng kia rồi thì nó nhất định sẽ đồng ý xem mắt với chủ tịch Vương”. “Nhớ thằng vô dụng kia?”, Lâm Nguyệt giận điên. “Thằng vô dụng kia có gì mà nhớ với chả nhung? Chủ tịch Vương của bọn tôi cái gì cũng hơn thằng vô dụng kia, muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền, loại con rể rùa vàng như này nếu không phải tôi dốc hết sức xin người ta thì ngày trước dì có thắp đèn lồng cũng không tìm được…”. “Đúng, đúng, đúng, chị Nguyệt, chị nói đúng, em cảm ơn chị thay Mộng Dao, nếu lần này chủ tịch Vương có thể vừa lòng với Mộng Dao, em nhất định sẽ bảo Mộng Dao nhớ ơn chị”, Lâm Lan cười trừ nói. “Hừ, thế còn được”, Lâm Nguyệt bĩu môi: “Lâm Lan, nói thực với dì, bên phía chủ tịch Vương không cần nói nhiều, ông ấy rấy hài lòng với con gái dì, giờ dì chỉ cần khuyên nhủ con gái dì, để nó đồng ý gặp chủ tịch Vương là được”. “Sẽ thôi, chị Nguyệt, em về rồi sẽ khuyên Mộng Dao, bảo nó gặp mặt chủ tịch Vương”, Lâm Lan nói. “Ừ, thế thì tốt, Lâm Lan, dì về rồi nói với Hạ Mộng Dao, phụ nữ muốn gả cho chủ tịch Vương nhiều lắm, xếp hàng từ sông Hoàng Phổ đến Thông Đạt Môn cũng chưa chắc hết, nếu nó không tích cực chút thì tìm được người như vậy khó lắm”, Lâm Nguyệt hừ một tiếng rồi nói. “Đúng, đúng, đúng, chị Nguyệt, em nhất định sẽ chuyển lời chị nói cho Mộng Dao”, Lâm Lan vội vàng gật đầu, nhiệm vụ hàng đầu của chuyến đi Trung Hải này của bà ta đó là đưa Hạ Mộng Dao đến buổi xem mắt này, nếu có thể khiến Hạ Mộng Dao gả cho chủ tịch Vương thì nhà họ Hạ bọn họ cũng coi như là bước nửa chân vào nhà giàu rồi. “Chuyển lời? Chuyển lời là đủ chắc? Cái tôi muốn là ngày mai dì đưa con gái đến Hộp đêm Hồng Diệp, xem mắt với chủ tịch Vương”, Lâm Nguyệt hơi bực mình nói, bà ta đã hứa với chủ tịch Vương, ngày mai sẽ để chủ tịch Vương và Hạ Mộng Dao gặp mặt ở Hộp đêm Hồng Diệp. Nếu ngày mai chủ tịch Vương không gặp được Hạ Mộng Dao, thì cái chức phó giám đốc này của bà ta có lẽ khỏi cần làm nữa. “Ngày mai?”. Nghe thấy thời gian, Lâm Lan chợt hơi khó xử: “Chị Nguyệt, có thể lùi lại mấy hôm không? Con bé Mộng Dao này tính cách cứng đầu lắm, em sợ không khuyên được nó ngay, ít nhất cũng phải hai, ba hôm”. “Hai, ba hôm? Dì coi chủ tịch Vương của bọn tôi là gì? Dì cảm thấy người ta có thể đợi một món hàng cũ hai, ba hôm sao? Ngày mai! Ngày mai phải đưa con gái dì đến Hộp đêm Hồng Diệp, nếu nó dám không đến thì tôi sẽ khiến hai mẹ con dì cút khỏi Trung Hải!”, Lâm Nguyệt lạnh lùng nói, trong giọng nói có ý uy hiếp. Lâm Lan giật mình, vội vàng gật đầu đồng ý: “Chị Nguyệt, chị yên tâm, mai dù có phải trói thì em cũng sẽ đưa Mộng Dao đến Hộp đêm Hồng Diệp”. “Tốt nhất là thế”, Lâm Nguyệt hừ một tiếng, sau khi nói xong thì dẫn Đường Nhược Tuyết nghênh ngang rời đi. Trên đường, Đường Nhược Tuyết hơi khó hiểu nhìn Lâm Nguyệt một cái: “Mẹ, sao mẹ lại muốn tác thành cho Hạ Mộng Dao với chủ tịch Vương? Nếu Hạ Mộng Dao gả cho chủ tịch Vương thật thì sau này chẳng phải cô ta sẽ cưỡi lên đầu nhà mình sao?”. “Cưỡi lên đầu nhà mình, nó dám à?”, Lâm Nguyệt cười khẩy: “Nhược Tuyết, con khốn Hạ Mộng Dao đó có tính cách thế nào mẹ biết rõ, dù nó gả cho chủ tịch Vương thì cũng không dám diễu võ dương oai với chúng ta. Biết đâu, nó còn khúm na khúm núm với chúng ta, cảm động rớt nước mắt”, Lâm Nguyệt rất tự tin, bà ta nhìn người rất chuẩn, mặc dù Hạ Mộng Dao là con gái Lâm Lan, nhưng tính cách của cô và Lâm Lan hoàn toàn khác nhau. Hiền lành, không tranh không giành, phật hệ… nói trắng ra thì là dễ bắt nạt. Nâng đỡ một người dễ bắt nạt như vậy gả cho chủ tịch Vương, với thủ đoạn của bà ta thì hoàn toàn có thể biến người này trở thành con rối của bà ta, mang lại lợi ích bất tận cho bà ta. Mặc dù Hạ Mộng Dao tức giận, nhưng vẫn không vứt Lâm Lan lại sân bay một mình, mà đưa Lâm Lan đến khách sạn. Dọc đường, Lâm Lan mặt mày nhăn nhó, hiển nhiên là đang nghĩ xem dùng cách gì để đưa Hạ Mộng Dao đến Hộp đêm Hồng Diệp. Sau khi đến khách sạn, Lâm Lan mới phản ứng lại. “Mộng Dao, nhà con thuê ở bên này ở đâu?”, Lâm Lan nhìn Hạ Mộng Dao khó hiểu hỏi, bà ta tưởng Hạ Mộng Dao sẽ đưa và ta đến nhà mình thuê ở Trung Hải, nhưng không ngờ, Hạ Mộng Dao lại đưa bà ta đến khách sạn. “Nhà con thuê nhỏ quá, chỉ đủ một mình con ở, mẹ ở tạm khách sạn đi”, Hạ Mộng Dao cau mày, nhà Tần Tuyết Nhu chuẩn bị cho cô là một căn chung cư cao cấp gần hai trăm mét vuông, không có tí liên quan gì với chữ nhỏ. Cô không dẫn Lâm Lan đến là vì căn biệt thứ đó được sắp xếp cho tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, nếu Lâm Lan thấy thì tất nhiên sẽ hiểu ra “công việc” mà cô tìm có vấn đề Cô vẫn không định nói với Lâm Lan việc mình là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ. “Thì ra là thế”, Lâm Lan gật đầu, không nghĩ nhiều. Sau đó con ngươi bà ta lắc lư, lại nói: “Mộng Dao, vừa nãy sau khi con đi, dượng hai con gọi điện đến nói lâu rồi không gặp hai mẹ con mình, muốn mời hai mẹ con mình ăn bữa cơm…”. “Dượng hai?”, Hạ Mộng Dao hoài nghi nhìn Lâm Lan một cái, loại người thực dụng như dượng hai sẽ để ý việc mời cô và Lâm Lan ăn cơm? “Ừ, dượng hai con”, Lâm Lan nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cái gọi là dượng hai mời ăn cơm đương nhiên chỉ là cái cớ. Dùng cái cớ này là vì trên đường đến đây bà ta đã nghĩ mãi cũng không ra cách khiến Hạ Mộng Dao đi xem mắt, cuối cùng chỉ nghĩ được là lừa Hạ Mộng Dao đến. Sau khi lừa được Hạ Mộng Dao đến Hộp đêm Hồng Diệp thì lại nói việc xem mắt. “Thật không?”, Hạ Mộng Dao cau mày chặt hơn, cô cứ cảm thấy Lâm Lan đang lừa cô, cái gọi là ăn cơm rất có thể là đến xem mắt, nhưng Lâm Lan không sợ lừa cô đến cô sẽ không nể mặt chủ tịch Vương sao? “Đương nhiên là thật rồi, dượng hai con đã bảy, tám năm không gặp hai mẹ con mình rồi, lần này hai mẹ con mình đến Trung Hải, anh ấy đương nhiên sẽ mời hai mẹ con ta ăn cơm rồi”, Lâm Lan tiếp tục nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]