"Già hai, thân phận của chủ tịch Vương của các già thì liên quan gì đến cháu? Cháu căn bản chưa từng muốn xem mắt với ông ta”, Hạ Mộng Dao có dằn cơn giận trong lồng ngực xuống rồi nói.
“Cái gì? Cháu căn bản chưa từng muốn xem mắt với chủ tịch Vương?!”.
Lâm Nguyệt dựng ngược lông mày, cơn giận bỗng chốc lan khắp cơ thể: “Hạ Mộng Dao, cháu tưởng mình ghê gớm lắm à? Một người từng kết hôn như cháu có đàn ông muốn đã không tệ rồi. Chủ tịch Vương vừa ý cháu, đó là phúc tổ bảy mươi đời của cháu, thế mà cháu còn không muốn xem mắt với chủ tịch Vương? Ai cho cháu tự tin nói thế?”.
“Ai cho cháu tự tin không liên quan gì đến già, tóm lại, cháu nói luôn, dù thế nào thì cháu cũng sẽ không đi xem mắt với chủ tịch Vương mà già nói đâu!”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái, sau khi nói xong thì xoay người bỏ đi luôn không ngoảnh đầu lại.
Bỏ Lâm Nguyệt lại chỗ cũ tức đến giậm chân, lại trút giận lên người Lâm Lan:
- Lâm Lan, dì dạy con kiểu gì thế, dì nghe xem nó nói gì kìa, đấy là tiếng người nói à? Bà đây móc nối cho nó với chủ tịch Vương, dốc hết sức như thế mà đến cuối cùng, chủ tịch Vương đồng ý gặp nó, nó lại không biết điều, có ai làm người như thế không?
Lâm Lan cười ngượng ngập, vội vàng lên tiếng an ủi: “Chị Nguyệt, chị bớt giận, có lẽ trong lòng Mộng Dao vẫn nhớ thằng vô dụng kia, nên mới rất không thích việc xem mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652764/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.