"Mau đi xem thử Bạch Văn Lịch có sao không!". Hiệu trưởng Hà cũng bị hành động này của Trần Phong làm cho hết hồn, nhưng phản ứng của ông ta rất nhanh, ngay lập tức sai người đi quan sát tình hình của Bạch Văn Lịch, mặc dù hôm nay Bạch Văn Lịch đã làm mất hết mặt mũi của Đại học Trung Hải nhưng dù thế nào thì cậu ta cũng là con trai của Bạch Khiếu Thiên, nên cậu ta không thể bị sao được. Không lâu sau, chủ nhiệm giáo vụ đã dẫn mấy giáo viên chạy đến cạnh Bạch Văn Lịch, bắt đầu kiểm tra cho Bạch Văn Lịch. "Hiệu trưởng Hà, Bạch Văn Lịch cậu ấy... cậu ấy chỉ bị ngất thôi", chủ nhiệm giáo vụ lau mồ hôi trên trán rồi nói. Biết Bạch Văn Lịch không sao, hiệu trưởng Hà không nhịn được thở phào. Sau đó lại chuyển mắt sang Trần Phong, mặt mày u ám, bất mãn quát: "Phòng bảo vệ làm cái gì thế? Sao ai cũng cho vào? Có chuyện gì thì các cậu có chịu trách nhiệm được không?". Thấy hiệu trưởng Hà tức giận như vậy, mấy bảo vệ trường đều không nhịn được rùng mình. Người có mắt đều có thể thấy, hiệu trưởng Hà đang định gây sự với Trần Phong. Dù sao mọi việc hôm nay cũng đều do Trần Phong gây ra, nếu không có Trần Phong thì căn bản sẽ không có chuyện này. "Còn không khống chế cậu ta, gọi điện báo cảnh sát!", hiệu trưởng Hà bực bội quát, dù thế nào thì Trần Phong đánh Bạch Văn Lịch ngất cũng là sự thật, nên chỉ có giao Trần Phong cho cảnh sát mới có thể kéo Đại học Trung Hải ra xa khỏi chuyện này nhất. Mấy bảo vệ vội vàng gật đầu, chuẩn bị lên sân khấu. Lúc này, bên tai họ lại vang lên một giọng nói không nhanh không chậm: "Hiệu trưởng Hà, báo cảnh sát làm gì? Nếu tôi không nhìn nhầm thì là Bạch Văn Lịch đánh lén anh này trước, động tác của anh đó... phải là tự vệ chính đáng?". Sở Thanh Từ mỉm cười nhìn hiệu trưởng Hà một cái. Cái nhìn này bỗng chốc khiến lưng hiệu trưởng Hà toát cả mồ hôi, không nén được kinh ngạc. Ông ta không nghe nhầm chứ, Sở Thanh Từ thế mà lại muốn bảo vệ người đàn ông trên sân khấu?! Sao lại thế được? Hiệu trưởng Hà lấy làm lạ, là chủ nhà của dạ hội lần này, ông ta đương nhiên biết rõ thân phận thực sự của Sở Thanh Từ này. Người đứng đầu đời thứ ba nhà họ Sở, đồng thời còn là cháu gái được yêu thương nhất của lão chiến thần! Người đứng đầu đời thứ bà nhà họ Sở, thân phận này vẫn chưa là gì, nhưng thân phận cháu gái được yêu thương nhất của lão chiến thần nếu nói ra ngoài thì có lẽ sẽ khiến hàng loạt người sợ muốn chết. Vì nhìn khắp cả nước, người được gọi là lão chiến thần chỉ có một! Sở Trấn Quốc, nhà họ Sở! Một mình bảo vệ cả một nước! Là nguyên lão khai quốc thực thụ! Nguyên soái hiếm hoi còn lại của Hoa Hạ! Được gọi là chiến thần! Trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải thì thực lực của nhà họ Sở không phải là mạnh nhất. Nhưng bốn gia tộc lớn lại không hề tranh cãi mà coi nhà họ Sở là người đứng đầu. Tại sao? Chính là vì nhà họ Sở có lão chiến thần! Chỉ cần lão chiến thần còn sống ngày nào thì ba gia tộc khác sẽ không có bất kì gia tộc nào dám cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Sở. Nghĩ thôi cũng biết, Sở Thanh Từ - cháu gái được chiến thần yêu thương nhất, thân phận địa vị cao thế nào. Có thể nói, dù Sở Thanh Từ muốn sao trên trời thì cũng sẽ có người nghĩ cách hái cho cô ta. Năm ấy, Sở Thanh Từ ở tuổi dậy thì thích ca hát, nhảy múa, ước mơ làm siêu sao. Ước mơ này có lẽ trong mắt bách tính bình thường thì rất đáng mừng. Nhưng trong gia tộc lớn quyền quý như nhà họ sở thì siêu sao chỉ là đào kép. Đào kép chính là nghề nghiệp thấp hèn! Con cái nhà họ Sở hoặc là làm quan, nắm quyền một vùng, hoặc là tòng quân, chinh chiến vì dân vì nước. Tóm lại, không thể theo bất kì nghề nào liên quan đến đào kép. Ước mơ của Sở Thanh Từ bị mọi người nhà họ Sở phản đối. Ngoài lão chiến thần ra. Năm ấy chiến thần chỉ nói một câu, Sở Thanh Từ thích gì thì cho cô cái đó. Cô muốn làm siêu sao thì làm. Chỉ một câu này đã khiến mọi người nhà họ Sở đều câm nín. Sau đó, Sở Thanh Từ nổi đình nổi đám, nổi khắp nơi, nổi khắp năm châu bốn bể! Đến giờ ai mà không biết tên Sở Thanh Từ chứ? Mọi người đều tưởng rằng thân phận vẻ vang nhất của Sở Thanh Từ chính là thân phận siêu sao của cô. Nhưng không hề biết, thân phận siêu sao chỉ là thân phận kém nhất trong mọi thân phận của Sở Thanh Từ. Thân phận vẻ vang nhất của Sở Thanh Từ chính là cháu gái của chiến thần! Thân phận này, đủ để cô hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, muôn đời không lo lắng gì! "Cô Sở nói đúng, là tự vệ chính đáng, là tự vệ chính đáng", hiệu trưởng Hà cố dằn sự kinh ngạc trong lòng xuống, hết sức lo sợ nói, mặc dù không biết sao Sở Thanh Từ lại muốn đứng về phía Trần Phong, nhưng có cho ông ta trăm nghìn lá gan thì ông ta cũng không dám phản đối Sở Thanh Từ. Đừng nói là ông ta, có là Bạch Khiếu Thiên đích thân đến cũng không dám nói nửa chứ không trước mặt Sở Thanh Từ. Không lâu sau, hiệu trưởng Hà lại gọi mấy bảo vệ quay lại. Sở Thanh Từ lúc này mới hài lòng gật đầu, kể cả cô không nói đỡ Trần Phong, nhưng người của hiệu trưởng Hà cũng sẽ không làm gì được Trần Phong hết. Nhưng nếu đã thấy thì cô dù sao cũng phải lên tiếng, dù gì Trần Phong cũng từng cứu mạng cô. Trần Phong không hề biết, Sở Thanh Từ ở dưới sân khấu đã hóa giải một phiền phức nhỏ cho anh. Lúc này Trần Phong đã bước xuống sân khấu, vốn định về lại chỗ của mình, nhưng sau khi thấy ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều sinh viên dưới khán đài, Trần Phong không nhịn được cười gượng, bỏ suy nghĩ này. Lại theo Tiêu Nhược đến cánh gà. Mặc dù Trần Phong rời khỏi sân khấu rồi, nhưng dạ hội lần này lại vì Trần Phong mà được đẩy lên cao trào. Không khí hội trường vô cùng náo nhiệt. Tin tức Trần Phong là hoàng tử dương cầm nổi tiếng trên mạng thời gian trước cũng lan truyền nhanh chóng, chỉ mười phút ngắn ngủi đã truyền khắp Đại học Trung Hải thông qua các kênh như nhóm QQ, diễn đàn trường, Weibo. Bỗng chốc, cả Đại học Trung Hải bùng nổ. Nhiều sinh viên xôn xao thảo luận về Trần Phong, còn có nhiều người đăng bản "Thư gửi Elise" của Trần Phong lên Weibo, Tiktok... Cùng với lượng thích và chia sẻ của các sinh viên Đại học Trung Hải, clip chơi đàn của Trần Phong bắt đầu lặng lẽ nổi khắp các trang mạng. "Anh Phong, anh chính là hoàng tử dương cầm trên mạng thời gian trước à?". Phòng phát sóng ở cánh gà, Tiêu Nhược lại lần nữa bị Trần Phong làm cho kinh ngạc. Cô từng nghe bạn cùng phòng nhắc đến hoàng tử dương cầm, cô cũng từng nghe khúc nhạc hoàng tử dương cầm chơi, nhưng cô lại không liên tưởng Trần Phong với hoàng tử dương cầm. Nhưng hôm nay lại có người nói, Trần Phong chính là hoàng tử dương cầm nổi tiếng trên mạng thời gian trước. "Tôi không biết hoàng tử dương cầm gì hết", Trần Phong cười gượng lắc đầu, có lẽ hoàng tử dương cầm mà Tiêu Nhược nói chính là anh, nhưng bản thân anh sẽ không thừa nhận danh hiệu này. Nghe thấy Trần Phong phủ nhận, Tiêu Nhược càng khẳng định Trần Phong chính là hoàng tử dương cầm. Không thừa nhận là vì Trần Phong muốn khiêm tốn. Trần Phong không biết suy nghĩ của Tiêu Nhược, nếu biết thì có khi sẽ cảm khái một câu, suy nghĩ của con gái, đàn ông vĩnh viễn không hiểu được. Thực tế, lúc này Tiêu Nhược đã không chỉ nghi ngờ thân phận hoàng tử dương cầm của Trần Phong, mà cô còn nghi ngờ cả người bạn đại gia của Trần Phong. Cô cảm thấy Trần Phong đang ăn không nói có! Bạn đại gia gì đó của anh chính là anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]