Chương trước
Chương sau
Ra ngoài giẫm phải phân chó cũng không may vậy.
"Dì ba, cháu cảm thấy dì nên cảm ơn ông chủ Thẩm hẳn hoi, nếu không phải ông chủ Thẩm lương thiện lại còn rộng lượng, dì căn bản không được ở căn nhà tốt thế này".
Đường Nhược Tuyết quy tất cả cho Thẩm Hồng Xương, cô ta cảm thấy nếu không phải Thẩm Hồng Xương rủ lòng từ bi, thì giờ Lâm Lan chắc đã ở trong căn nhà từng có người chết, chứ không phải ở đây.
"Nhược Tuyết, cháu nói đúng, dì phải cảm ơn ông chủ Thẩm hẳn hoi", ngoài miệng Lâm Lan nói vậy, nhưng trong lòng chẳng để ý, sao bà ta không hiểu hai người vì ghen tị với bà ta nên mới nói vậy.
Thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Lan, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, bà ta vẫn không chấp nhận nổi, người họ hàng nghèo khó ngày trước bà ta chẳng buồn để ý giờ lại ở trong căn nhà hơn bốn mươi triệu.
Mặc dù trong lòng không cân bằng, nhưng Lâm Nguyệt cũng không nói nhiều gì, mặc dù Lâm Lan được ở căn nhà hơn bốn mươi triệu nhưng cũng không thay đổi được sự thực bản chất Lâm Lan vẫn là một người nghèo.
Người giàu thực sự không chỉ phải có nhà còn phải có quan hệ.
Mặc dù Lâm Lan có nhà rồi, mối quan hệ - thứ mà người giàu cần nhất lại chẳng có liên quan gì với Lâm Lan hết.
Từ trong lời Lâm Lan nói không khó để biết, người giàu nhất Thương Châu - Thẩm Hồng Xương tặng nhà cho Lâm Lan chỉ vì bịt miệng Lâm Lan mà thôi.
Quan hệ giữa ông ta và Lâm Lan cũng chẳng sâu sắc gì cho cam.
Nghĩ vậy, tâm trạng Lâm Nguyệt bỗng nhiên lại vui vẻ.
"Lâm Lan, căn nhà này của dì ổn ghê, không ngại nếu chị Nguyệt ở đây mấy hôm chứ?", Lâm Nguyệt nói, dự định ban đầu của bà ta là trong mấy hôm bàn chuyện làm ăn ở Thương Châu sẽ ở khách sạn với Đường Nhược Tuyết, nhưng giờ có sẵn nhà xịn ở đây, còn đi khách sạn thì đúng là đầu óc có vấn đề.
"Không ngại, chị Nguyệt, chị muốn ở bao lâu thì ở".
Lâm Lan không nghĩ nhiều, đồng ý luôn.
"Vậy được, đưa chìa khóa cho tôi đi", Lâm Nguyệt chìa tay ra.
Lâm Lan đưa chìa khóa.
"Còn một cái chìa nữa tôi cũng muốn", Lâm Nguyệt lại chỉ cái chìa còn lại trong tay Lâm Lan.
Lâm Lan hơi khó hiểu: "Chị Nguyệt, em tổng cộng chỉ có hai cái chìa, đưa chị hết thì em không vào nhà được".
"Dì vào nhà làm gì? Chẳng phải nói nhà tốt cho tôi ở mấy hôm sao?", ánh mắt Lâm Nguyệt nhìn Lâm Lan đầy bất mãn.
"Hả?", Lâm Lan đần thối mặt.
"Không phải, chị Nguyệt, ý chị là mấy hôm nay em không thể ở nhà của em, nhà chỉ có thể để chị và Nhược Tuyết ở?".
"Nếu không thì sao?", Lâm Nguyệt nhìn Lâm Lan như nhìn kẻ ngốc, nói: "Lâm Lan, dì cũng không phải không biết tôi với Nhược Tuyết là người thế nào".
"Chúng tôi đều thích yên tĩnh, yên tĩnh, biết chưa? Ở với người ngoài là một sự giày vò với chúng tôi, nên mấy hôm nay, cả nhà dì ra ngoài tìm cái khách sạn ở tạm đi".
"Nhà này của dì để tôi với Nhược Tuyết ở tạm, đợi lúc nào chúng tôi về Trung Hải, chúng tôi sẽ trả dì chìa khóa", sau khi nói xong cũng không quan tâm Lâm Lan đồng ý hay không, Lâm Nguyệt trực tiếp cướp luôn chìa khóa trong tay Lâm Lan.
Việc này khiến Lâm Lan tức điên, nhưng Lâm Lan vẫn chưa nổi giận, mà cố kiềm chế cơn giận nói: "Chị Nguyệt, nhà này có bốn phòng ngủ, chị và Nhược Tuyết mỗi người một phòng là đủ rồi, hai phòng còn lại để em và ông Hạ, với cả Mộng Dao ở, mấy hôm nay Mộng Dao bị thương, đi lại không tiện...".
"Tôi nói này Lâm Lan, dì có thôi không?", Lâm Lan còn chưa nói xong đã bị Lâm Nguyệt cắt lời với giọng the thé, gương mặt bà ta đầy bất mãn nói: "Tôi chỉ ở nhà dì mấy hôm, chứ có muốn chiếm luôn nhà dì đâu, dì có cần phải một mực từ chối thế không?".
"Hay là dì khinh thường tôi và Nhược Tuyết, nếu khinh thường bọn tôi thì cứ nói thẳng, chúng tôi về Trung Hải luôn, sau này coi như không có người họ hàng là dì nữa!".
Lâm Nguyệt vừa nổi giận, Lâm Lan ngay lập tức hạ giọng: "Không phải, chị Nguyệt, em không có ý đó".
"Tôi không cần biết dì có ý gì, đi mau đi, tôi và Nhược Tuyết phải nghỉ ngơi rồi", Lâm Nguyệt mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đẩy Lâm Lan ra khỏi cửa không cho nói gì.
"Rầm!".
Sập mạnh cửa, Lâm Nguyệt lúc này mới cảm thấy lỗ tai yên tĩnh hơn nhiều.
Đường Nhược Tuyết mắt chữ A mồm chữ O, không ngờ Lâm Nguyệt lại làm thế.
"Mẹ, chúng ta thế này... không tốt lắm", một lúc sau, cô ta mới rặn ra một câu, thực tế, giọng điệu cô ta đã rất uyển chuyển rồi, Lâm Nguyệt làm thế này đâu chỉ không tốt, quả thực quá là quá đáng luôn.
Đến làm khách nhà họ hàng, không những chiếm nhà người ta còn đuổi họ hàng ra khách sạn.
Đúng là chưa nghe, chưa thấy bao giờ.
"Có gì mà không tốt?", Lâm Nguyệt bĩu môi, không hề cảm thấy mình làm quá đáng.
"Nhà tốt thế này cũng chỉ có người có địa vị, thân phận như mẹ và con mới xứng ở, để cái nhà nghèo kiết xác của dì ba con ở đúng là lãng phí".
Lời này của Lâm Nguyệt bỗng chốc khiến Đường Nhược Tuyết an tâm hơn nhiều.
"Nhược Tuyết, con mau gọi điện cho bạn học kia của con, bảo cậu ấy hẹn Lâm Tông Vĩ ra, việc hợp tác với Công ty Đỉnh Phong mới là quan trọng nhất", Lâm Nguyệt lại nói, chỉ cần lần này có thể đàm phán hợp tác với Công ty Đỉnh Phong thành công, vậy về Trung Hải, bà ta có thể bỏ chữ phó trong chức Phó tổng giám đốc của mình, thăng chức tăng lương dễ như trở bàn tay.
"Vâng, con gọi đây", Đường Nhược Tuyết gật đầu, mặc dù không tình nguyện, nhưng cô ta cũng hiểu đây là cơ hội trở mình duy nhất của Lâm Nguyệt.
Không lâu sau, điện thoại đã được kết nối.
"Nhược Tuyết, sao cậu lại nhớ ra gọi điện cho mình thế?", giọng nói đầu bên kia rõ ràng rất vui mừng.
Nhưng phản ứng của Đường Nhược Tuyết lại hơi lạnh nhạt, cô ta không trả lời vấn đề của người đầu bên kia mà hỏi thẳng luôn: "Cảnh Hạo, cậu giờ vẫn làm ở Đỉnh Phong chứ?".
"Có, Nhược Tuyết, giờ mình đã là giám đốc phòng nhân sự Công ty Đỉnh Phong", trong giọng Cảnh Hạo ngập vẻ ý khoe mẽ.
"Vậy cậu biết Lâm Tông Vĩ không?".
"Lâm tổng?", Cảnh Hạo kinh ngạc: "Nhược Tuyết, cậu tìm Lâm tổng của bọn mình làm gì?".
"Cậu đừng hỏi làm gì, cậu chỉ cần nói biết hay không thôi", Đường Nhược Tuyết hơi khó chịu nói.
"Biết, biết, Lâm tổng là tổng phụ trách của công ty bọn mình, cái chức giám đốc phòng nhân sự của mình chính là Lâm tổng cất nhắc", Cảnh Hạo vội vàng nói, chủ tịch của Công ty Đỉnh Phong từ lúc thành lập công ty chưa từng xuất hiện, nên mọi việc của Công ty Đỉnh Phong đều do Tổng giám đốc Lâm Tông Vĩ phụ trách.
Ở Công ty Đỉnh Phong, Lâm Tông Vĩ có quyền uy tuyệt đối.
"Nếu cậu đã biết Lâm Tông Vĩ vậy bảo cậu hẹn anh ta ra ăn với bọn tôi bữa cơm không khó chứ?", Đường Nhược Tuyết nói thẳng mục đích.
"Khó thì không khó, nhưng Lâm tổng anh ấy...", Cảnh Hạo muốn nói mấy hôm nay Lâm Tông Vĩ rất bận, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Đường Nhược Tuyết ngắt lời: "Không có nhưng nhị gì hết, cứ quyết thế đi, bảy giờ tối mai, tôi muốn thấy cậu và Lâm Tông Vĩ ở Nhà hàng Thiên Nga Trắng".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.