"Cậu nói thẳng đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới chịu hẹn Lâm Tông Vĩ giúp chúng tôi?", Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trần Phong, theo bà ta thấy, Trần Phong nhất định là có nhu cầu gì đó, không phải công việc thì chính là tiền.
Trần Phong cười khinh thường, không nói gì.
"Một trăm nghìn?".
"Hay là hai trăm nghìn?", Lâm Nguyệt cau mày.
Trần Phong vẫn không nói gì.
Lâm Nguyệt mất hết kiên nhẫn: "Tôi nói này đồ vô dụng cậu không phải muốn nói tám trăm nghìn, vừa hay miễn luôn khoản cậu nợ tôi lúc trước đấy chứ?".
"Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ, tiền cậu hẹn Lâm Tông Vĩ ra và tiền cậu nợ tôi là hai việc khác nhau".
"Thế này đi, nếu cậu có thể hẹn Lâm Tông Vĩ ra tôi cho cậu ba trăm nghìn!".
Trần Phong vẫn không nói gì.
Lâm Nguyệt hơi mất bình tĩnh:
- Ba trăm nghìn là giá cao nhất tôi có thể đưa ra, cậu tốt nhất đừng có được nước lấn tới! Với cậu mà nói, gọi một cú điện thoại có thể kiếm ba trăm nghìn là việc mười đời chưa chắc đã gặp được một lần đâu. Tôi mong cậu nắm cho chắc vào.
"Nói xong chưa?", Trần Phong nhếch mày: "Nói xong rồi thì bà có thể cút rồi".
"Đồ vô dụng, cậu có ý gì?!", sắc mặt Lâm Nguyệt ngay lập tức tím tái.
"Không có ý gì", Trần Phong lắc đầu, đột nhiên bật cười: "Nói thực cho bà biết, đừng nói ba trăm nghìn, kể cả là ba triệu tôi cũng sẽ không hẹn Lâm Tông Vĩ ra cho bà".
"Vì bà khiến tôi rất buồn nôn".
"Đồ vô dụng! Tao giết mày!", Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652661/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.