"Được rồi, mẹ, mẹ ra ngoài đi đã. Con nói chuyện riêng với Trần Phong, đợi hỏi rõ rồi con sẽ nói với mẹ", Hạ Mộng Dao day ấn đường, hơi mệt mỏi nói, sự tham sống sợ chết của Lâm Lan đã khắc vào xương tủy rồi, chỉ cần là việc liên quan đến cái mạng nhỏ của mình thì đều là việc lớn. "Được, vậy mẹ ra ngoài trước, con hỏi cẩn thận đấy", Lâm Lan dặn dò Hạ Mộng Dao, bà ta cũng hiểu mình còn tiếp tục lằng nhằng ở đây thì Trần Phong sẽ chẳng nói gì cả. Nhưng Hạ Mộng Dao có thể moi được chút gì đó từ miệng Trần Phong. Sau khi Lâm Lan ra khỏi phòng, Hạ Mộng Dao ngập ngừng rồi nói: "Là người nhà họ Trần?". "Ừ, là con gái của bác hai anh". "Sao cô ta... lại muốn gây sự với anh?", Hạ Mộng Dao không nhịn được hỏi, Trần Phong là người thừa kế nhà họ Trần, theo lý mà nói, địa vị ở nhà họ Trần của anh phải thuộc hàng đầu, không khác gì với Hạ Hạo ở nhà họ Hạ chứ. Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Anh Nhu thì căn bản chẳng để Trần Phong vào mắt. "Vì anh là con riêng...", Trần Phong thở dài, không giấu giếm, kể hết đầu đuôi mọi việc. Về ân oán cụ thể của mẹ anh Tô Chiếu Hi và bố anh Trần Hạo Thiên, anh không rõ lắm. Nhưng người nhà họ Trần cũng có nói ngắt quãng một chút. Thời trẻ Trần Hạo Thiên từng dẫn Tô Chiếu Hi về nhà họ Trần một lần, tuyên bố trước mặt ông Trần là đời này không phải Tô Chiếu Hi thì không lấy. Kết quả là bị ông Trần đánh gãy hai chân. Tô Chiếu Hi cũng bị đuổi khỏi nhà họ Trần. Ngày thứ hai sau khi Tô Chiếu Hi rời khỏi nhà họ Trần, ông Trần bèn bàn một cuộc hôn nhân cho Trần Hạo Thiên, nhà gái là công chúa nhỏ của nhà họ Tần giàu có ở Trung Hải. Trần Hạo Thiên định lấy cái chết để từ chối, nhưng ông Trần lại nhẹ nhàng nói một câu, không lấy con gái nhà họ Tần thì sẽ khiến Tô Chiếu Hi chết để Trần Hạo Thiên hết hi vọng. Sau khi Trần Hạo Thiên và Tần Tuyết Nhu kết hôn, mọi người đều tưởng cả đời này Tô Chiếu Hi cũng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của người nhà họ Trần nữa. Nhưng ba năm sau, Tô Chiếu Hi lại xuất hiện. Hơn nữa còn mang theo một đứa trẻ ba tuổi. Chính là Trần Phong. Sự xuất hiện của Trần Phong khiến nhà họ Trần lại lần nữa chìm trong rối ren. Người nhà họ Trần xuất hiện sự phân cực ý kiến hiếm có với việc giữ hay bỏ Trần Phong. Suy nghĩ của một số người nhà họ Trần là giữ Trần Phong ở nhà họ Trần, dù sao trên người Trần Phong cũng chảy dòng máu cao quý của nhà họ Trần, nếu để Trần Phong lưu lạc bên ngoài thì nhà họ Trần có lẽ sẽ phải chịu không ít điều tiếng. Một số khác thì lại muốn đuổi Trần Phong ra khỏi nhà họ Trần, lí do là vì loại con hoang như Trần Phong sẽ làm bẩn nhà họ Trần. Hai phe cãi nhau ỏm tỏi vì việc này, cuối cùng, ông Trần quyết định. Giữ! Trần Phong có thể có tài nguyên học tập và tu luyện tương ứng với con cháu nhà họ Trần, nhưng không được tuyên bố với người ngoài mình là con cháu nhà họ Trần. Lời của ông Trần, từ trên xuống dưới nhà họ Trần đương nhiên không ai dám phản đối. Nhưng với Trần Phong và Tô Chiếu Hi, thì người nhà họ Trần cũng không thể có thái độ tốt lành gì. Hai năm đầu, lúc Trần Hạo Thiên còn, người nhà họ Trần sẽ kiềm chế một chút, dù ghét Tô Chiếu Hi và Trần Phong, người nhà họ Trần cũng sẽ không thể hiện quá rõ ràng. Nhưng qua hai năm, sau khi Trần Hạo Thiên mất tích bí ẩn, người nhà họ Trần bỗng nhiên trở mặt luôn, dốc hết sức gây khó dễ với Trần Phong và Tô Chiếu Hi, bớt xén tài nguyên luyện tập, còn đuổi Trần Phong và Tô Chiếu Hi đến chỗ người giúp việc nhà họ Trần ở. Trần Phong ở nhà họ Trần mười lăm năm trong những lời đàm tiếu. Nếu không phải ba năm trước, Tô Chiếu Hi bị bệnh chết, anh có thể vẫn sẽ tiếp tục ở nhà họ Trần. Trần Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi Hạ Mộng Dao nghe xong thì lại đau lòng chưa từng thấy, cô không ngờ, quá khứ của Trần Phong lại có những tháng ngày u ám như vậy. Ở trong gia tộc lớn giàu có như nhà họ Trần, một đứa con riêng và người mẹ không có danh phận sẽ phải chịu những lời mỉa mai thế nào chẳng cần nghĩ cũng biết. Dù là như vậy, Trần Phong vẫn vượt qua được. Lúc này, Hạ Mộng Dao cũng đột nhiên hiểu, lúc trước tại sao Trần Phong vẫn luôn không nhắc việc về nhà họ Trần với cô. Anh căn bản không phải người thừa kế nhà họ Trần gì hết, cái gọi là người thừa kế nhà họ Trần với anh mà nói chỉ là một âm mưu mà thôi. "Trần Trấn Nam tại sao lại để anh làm người thừa kế nhà họ Trần? Trên người anh rốt cuộc có cái gì khiến ông ta làm vậy?", Hạ Mộng Dao không nhịn được hỏi, Trần Trấn Nam có địa vị cao không với tới nổi ở nhà họ Trần, ông ta tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ lập Trần Phong làm người thừa kế nhà họ Trần, nhất định là trên người Trần Phong có gì đó mà ông ta phải coi trọng. Trần Phong cười gượng lắc đầu: "Anh nói anh cũng không biết, em tin không?". "Tin!", Hạ Mộng Dao nói chắc như đinh đóng cột. Trần Phong thở dài: "Thực ra, anh đại khái có thể đoán được một chút, Trần Trấn Nam lập anh làm người thừa kế nhà họ Trần có lẽ không tránh khỏi liên quan đến ông bố ‘hời’ kia của anh". "Trần Hạo Thiên?", Hạ Mộng Dao cau đôi mày liễu lại. "Ừm", Trần Phong gật đầu: "Ông bố ‘hời’ kia của anh, lúc anh năm tuổi đã biến mất một cách bí ẩn, từ trên xuống dưới nhà họ Trần không ai biết ông ấy đi đâu". "Ông ấy đi đâu, làm gì, không ai biết cả". "Thứ duy nhất anh biết là ông ấy có địa vị rất cao trong nội bộ nhà họ Trần". "Thế hệ trẻ nhà họ Trần, cảnh giới tu vi của ông ấy là cao thâm nhất, dù là Trần Trấn Nam năm đó cũng không so được với ông ấy". "Lần này Trần Trấn Nam đột nhiên lập anh làm người thừa kế nhà họ Trần, chắc không tránh khỏi quan hệ với ông ấy, ngoài ông ấy ra, anh cũng không nghĩ ra được lí do nào khác". Trần Phong nói với vẻ mặt rối rắm. Với Trần Hạo Thiên, nếu nói không oán trách thì là không thể, dù sao Trần Hạo Thiên cũng chưa làm hết bổn phận của người bố. Nhưng Trần Phong cũng hiểu rõ, tình hình năm ấy, Trần Hạo Thiên căn bản không thể làm tốt hơn. Nếu ông ấy không kết hôn với công chúa nhỏ của nhà họ Tần, thì Tô Chiếu Hi sẽ không sống được đến ngày hôm sau, đương nhiên cũng sẽ không có Trần Phong bây giờ. "Vậy giờ anh phải làm sao?", Hạ Mộng Dao hơi lo lắng hỏi, mặc dù Trần Phong không nói rõ, nhưng cô có thể hiểu, từ trên xuống dưới nhà họ Trần, giờ ngoài thái độ mơ hồ của một mình Trần Trấn Nam ra thì tất cả những người khác đều coi Trần Phong là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Họ chắc chắn sẽ không cho phép một đứa con riêng như Trần Phong nắm giữ nhà họ Trần. Nên họ sớm muộn gì cũng sẽ trừ khử Trần Phong. "Không cần lo quá, nhà họ Trần tạm thời sẽ không ra tay với anh", Trần Phong mỉm cười, nói. Đã hai ngày trôi qua từ lúc phế Trần Anh Nhu, nhưng trong hai hôm nay, nhưng nhà họ Trần lại không hề tung chút tin tức nào ra là sẽ đối phó với anh. Hoặc là họ đang tích lũy lực lượng, đợi cho mình một kích chí mạng, hoặc là đang đợi Trần Trấn Nam lên tiếng, Trần Trấn Nam không nói gì, họ cũng không có gan làm gì mình. Trần Phong đoán, khả năng phía sau cao hơn một chút. Vì địa vị của Trần Trấn Nam ở nhà họ Trần hiện giờ rất cao, dù là Trần Bá Dung cũng phải kiêng dè. Trước khi chưa biết rõ suy nghĩ của Trần Trấn Nam, Trần Bá Dung không dám tùy tiện ra tay với anh. "Ừm", Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, trong lòng lại có cảm giác bất lực dữ dội. Giờ cô nhận ra mình ngày càng vô dụng, mỗi khi Trần Phong gặp chuyện cô đều không giúp được Trần Phong. Không giúp được Trần Phong thì thôi đi, thậm chí có lúc cô còn trở thành gánh nặng của Trần Phong, phân tán sức lực và tinh thần của Trần Phong...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]