Chương trước
Chương sau
"Tôi gọi." Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi.
"Coi như cô biết điều." Trên mặt Trần Anh Nhu hiện ý cười, cứ tưởng Hạ Mộng Dao là người phụ nữ nghĩa khí, bất khuất thế nào cơ, ai dè mình chỉ dọa có một chút đã lộ nguyên hình ngay.
Hạ Mộng Dao lấy điện thoại ra, gọi số của Trần Phong.
Lúc này Trần Phong đang trên đường xuống núi.
Thấy cuộc gọi đến hiển thị Hạ Mộng Dao, trên mặt Trần Phong ánh lên vẻ vui mừng, đây là lần đầu tiên Hạ Mộng Dao gọi cho mình trong mấy hôm nay.
Nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói không chút tình cảm.
"Trần Phong, chúng ta li hôn đi, sau này anh đừng đến nhà em nữa."
"Tút!"
Dập máy.
Không cho Trần Phong chút cơ hội phản ứng nào.
Li hôn?
Tim Trần Phong thắt lại, Hạ Mộng Dao có ý gì?
Đây là quyết định sau khi cô ấy suy đi nghĩ lại sao?
Ở chỗ khác.
Sau khi Hạ Mộng Dao dập máy, thì bốp một tiếng.
Trần Anh Nhu tát thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao, khiến Hạ Mộng Dao bị đánh bay ra, đập vào tường, miệng ói máu.
"Con khốn!"
Trần Anh Nhu nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là tức lắm rồi, cô ta không ngờ Hạ Mộng Dao lại dám chơi cô ta!
"Ngại quá, khiến cô thất vọng rồi." Khóe miệng Hạ Mộng Dao cố kéo ra tạo nụ cười thê lương, không nghi ngờ gì, Trần Anh Nhu đến để gây sự với Trần Phong.
Ngày trước, gặp phải kẻ gây sự như này, cô đều chọn lựa tin tưởng Trần Phong, cô có niềm tin tuyệt đối với Trần Phong, nhưng lần này, người đến là nhà họ Trần!
Nhà họ Trần đứng trên đỉnh của Hoa Hạ!
Trần Anh Nhu khí thế hừng hực, ngang ngược thế này, không thể nào có chuyện không nắm chắc trăm phần trăm với việc đối phó Trần Phong.
Nên suy nghĩ đầu tiên của Hạ Mộng Dao là không thể để Trần Anh Nhu gặp được Trần Phong, dù là phải gặp thật thì cũng phải là sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Vì võ sĩ mặc bộ đồ trắng phía sau Trần Anh Nhu rõ ràng không đơn giản.
Nếu Trần Phong tùy tiện đến, thì không biết sẽ có hậu quả gì.
"Thất vọng?" Trần Anh Nhu nghiến răng ken két, cô ta đột nhiên cười dữ tợn: "Không, tôi không thất vọng!"
"Tôi không thất vọng chút nào!"
"Cô đã thành công châm lửa giận của tôi, sao tôi phải thất vọng?!"
"Con khốn, cô yêu thằng con hoang kia thế, chắc thằng con hoang kia cũng rất yêu cô nhỉ?"
"Nếu thằng con hoang kia thấy cô bị tôi lột da rút gân, cô đoán xem nó sẽ có phản ứng gì?"
Nụ cười của Trần Anh Nhu rất hung ác, khiến người ta không rét mà run.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao cũng chợt biến sắc, rõ ràng Trần Anh Nhu đang muốn hành hạ cô.
"Trói con khốn này lại!"
Trần Anh Nhu cười gằn ra lệnh.
"Dạ, cô chủ."
Hai vệ sĩ cung kính gật đầu, sau đó nhanh chóng đến trước mặt Hạ Mộng Dao.
Không tốn chút sức nào đã trói gô Hạ Mộng Dao lại.
Lúc này, Trần Anh Nhu rút một con dao găm từ hông ra, đi đến trước mặt Hạ Mộng Dao.
"Cô muốn làm gì?"
Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, không hề sợ hãi nhìn thẳng Trần Anh Nhu.
"Làm gì?" Trần Anh Nhu cười trêu tức: "Tôi muốn thử xem con dao găm của tôi có sắc không."
"Đừng động vào con gái tôi! Có việc gì thì cứ nhắm vào tôi!"
Mắt Hạ Vệ Quốc như nứt ra, chỉ muốn giết Trần Anh Nhu.
"Đánh nát cái miệng của lão già này, xem ông ta còn ồn ào nữa không."
Trần Anh Nhu lạnh lùng nhìn Hạ Vệ Quốc một cái.
"Rõ, cô chủ."
Vệ sĩ vest đen nghe vậy thì hành động luôn, tóm lấy cổ áo Hạ Vệ Quốc, rồi tát ngay mấy cái vào mặt Hạ Vệ Quốc.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Phịch một tiếng, Lâm Lan quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin.
"Cô Trần, đừng đánh nữa, tôi gọi cho thằng vô dụng kia bảo nó cút về ngay đây."
Lâm Lan nói rồi lấy điện thoại ra, run cầm cập chuẩn bị gọi cho Trần Phong.
Nhưng nào ngờ, Trần Anh Nhu lại đánh bay điện thoại, cả gương mặt là ý cười khinh miệt: "Giờ muốn gọi cho thằng con hoang kia rồi?"
"Muộn rồi!"
"Đợi bà đây xử con khốn này xong thì bà gọi cũng không muộn."
Trần Anh Nhu cười hung ác, trong tin tức nội bộ nhà họ Trần, người được nhắc nhiều nhất là Hạ Mộng Dao, cô ta biết rõ Hạ Mộng Dao quan trọng với Trần Phong thế nào, nói là vảy ngược của Trần Phong cũng không quá.
Hạ Mộng Dao càng quan trọng với Trần Phong thì cô ta càng vui!
Vì mỗi một vết cắt trên người Hạ Mộng Dao của cô ta chẳng khác gì cắt vào tim Trần Phong, sẽ khiến Trần Phong đau đớn tột cùng.
Giờ cô ta rất mong đợi, lát nữa Trần Phong về nhà, lúc nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người vợ mình thì sẽ có biểu cảm gì.
Nhất định là rất đặc sắc, Trần Anh Nhu liếm môi, trên mặt xuất hiện nụ cười biến thái.
"Con khốn, cô nói xem tôi rạch hỏng gương mặt xinh đẹp này của cô trước hay là cắt một miếng thịt trên người cô trước nhỉ?"
Con dao găm của Trần Anh Nhu nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ trắng hồng của Hạ Mộng Dao, nụ cười trên mặt cũng khiến người ta run sợ.
"Có giỏi thì cô giết tôi đi!"
Hạ Mộng Dao lạnh lùng quát.
"Giết cô?"
"Không, không, không!"
"Thứ đồ chơi thú vị như cô, tôi vẫn chưa chơi đủ, sao có thể giết được chứ?"
"Muốn giết cũng phải đợi tôi chơi chán mới giết."
"Muốn giết cũng phải giết trước mặt thằng con hoang kia!"
Nhắc đến Trần Phong, Trần Anh Nhu lại nghiến răng, giọng nói độc ác cứ như ác ma nơi âm phủ.
"Trần Phong rốt cuộc có thù hận gì với cô?"
Hạ Mộng Dao tức đến run rẩy, cô không hiểu, Trần Anh Nhu này rốt cuộc hận Trần Phong đến mức nào mà lại chọn dùng cách điên rồ thế này trả thù Trần Phong.
"Thù hận? Ha ha ha ha!" Trần Anh Nhu đột nhiên phá lên cười, sau đó cô thể bỗng ngưng bặt: "Cô nghĩ nhiều rồi!"
"Giữa tôi và thằng con hoang kia không có thù oán gì hết, tôi nhắm vào nó chỉ đơn giản là vì nhìn nó ngứa mắt thôi."
"Nếu phải nói thù hận, thì chính là thằng con hoang kia không biết rõ vị trí của mình."
"Chó thì phải ngoan ngoãn làm chó, không nên có bất kì suy nghĩ muốn vượt quyền nào."
Lời này của Trần Anh Nhu rất mơ hồ, nhưng Hạ Mộng Dao lại hiểu được một chút hàm ý ẩn bên trong, Trần Anh Nhu muốn đối phó Trần Phong có liên quan đến thân phận người thừa kế nhà họ Trần của Trần Phong!
"Con khốn, gương mặt này của cô xinh đẹp vậy, nếu tôi rạch nát nó, thì thằng con hoang kia nhất định sẽ phát điên nhỉ?"
Trần Anh Nhu liếm môi, chuyển ánh mắt lên gương mặt hiền dịu như ngọc của Hạ Mộng Dao, cùng là phụ nữ, cô ta biết rõ ngoại hình rốt cuộc quan trọng thế nào với một người con gái.
Nếu cô ta phá hủy mặt của Hạ Mộng Dao, Trần Phong chắc sẽ tức đến ói máu.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao dần biến sắc, cố bình tĩnh uy hiếp: "Tốt nhất cô đừng có làm loạn, Trần Phong sẽ giết cô!"
"Giết tôi?" Trần Anh Nhu bật cười: "Con khốn, cô đang đùa với tôi à?"
"Cô biết tôi có thân phận gì không?"
"Nếu thằng con hoang đó dám giết tôi, nó không những phải chết mà cô, ông ta và cả bà ta, tóm lại tất cả những người có quan hệ với thằng con hoang đó đều phải chết!"
Trần Anh Nhu chỉ Hạ Vệ Quốc và Lâm Lan, giọng điệu ngông cuồng cực kì.
Cô ta có tư cách để ngông cuồng, cô ta là cô hai của phòng hai nhà họ Trần, là trực hệ của nhà họ Trần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.