"Mang dao găm không?" Trần Phong cười hỏi.
"Có mang." Trần Trạch Văn hơi sửng sốt, vội vàng lấy một con dao từ hông ra, đưa cho Trần Phong.
Đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ Trần Phong định tự làm?
Gần như ngay khi Trần Trạch Văn vừa nghĩ xong thì Trần Phong nhận con dao rồi nhấc một con thỏ lên, bắt đầu lột ra cắt gân.
Tay nghề điêu luyện khiến người ta tán thán, cứ như động tác này Trần Phong đã làm hàng nghìn lần.
Bốn anh em họ Trần há hốc miệng, mắt chữ A mồm chữ O, có đánh chết họ, họ cũng không ngờ, Trần Phong lại biết làm việc này.
Trong hiểu biết của họ, cậu ấm như Trần Phong phải sống cuộc sống ăn sung mặc sướng, việc như nấu cơm này chẳng phải đều có người giúp việc trong nhà làm sao?
Bốn anh em họ Trần không biết, hồi nhỏ Trần Phong từng bị mẹ vứt vào núi sâu, tự mình sinh tồn.
Lúc đó anh đọ sức với hổ, sói, uống máu thú hoang cho đỡ đói.
Năm này qua tháng nọ, Trần Phong không những tích lũy được bản lĩnh chém giết, mà kĩ thuật nướng thú hoang cũng được rèn luyện cực tốt.
Khoảng thời gian ở núi sâu, các loại thú hoang bị Trần Phong nướng không được một trăm thì cũng phải có tám chục.
Dần dà Trần Phong đã luyện được kĩ thuật nướng thú hoang điêu luyện.
Lúc này nướng thỏ hoang đương nhiên như ngựa quen đường cũ.
Mười lăm phút sau, hai con thỏ hoang vàng óng, thơm ngào ngạt xuất hiện trong tầm mắt bốn anh em họ Trần.
Ừng ực.
Bốn anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652637/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.