Sắc mặt Lâm Lan thay đổi liên tục, bà ta không biết, Trần Phong rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện của bà ta và Vương Mạnh Long.
Nếu chỉ là một chút, vậy bà ta mà nói toạc móng heo ra hết, thì chẳng khác nào tặng không cái thóp vào tay Trần Phong.
Nhưng nếu Trần Phong biết hết rồi, mà bà ta không nói thật, chọc giận Trần Phong, Trần Phong chắc chắn sẽ khiến bà ta thân bại danh liệt.
Nên giờ Lâm Lan rất do dự.
"Tôi biết Vương Mạnh Long, nhưng tôi không quen thân với anh ta, nên không có số điện thoại của anh ta..." Ngập ngừng một lúc, Lâm Lan ấp a ấp úng nói.
"Hơn nữa, cậu hỏi số điện thoại của Vương Mạnh Long làm gì? Việc Mộng Dao bị bắt cóc, thì liên quan gì đến anh ta chứ?" Lâm Lan ngờ vực nhìn Trần Phong, bà ta đột nhiên hiểu ra ý của Trần Phong, Hạ Mộng Dao bị bắt cóc la do Vương Mạnh Long làm.
"Sao bà biết việc này không liên quan đến Vương Mạnh Long?" Trần Phong lạnh giọng hỏi.
"Sao mà tôi không biết được? Gan Vương Mạnh Long còn nhỏ hơn cả chuột, bảo anh ta giết một con gà còn không dám, chứ đừng nói là bắt cóc người khác." Lâm Lan gần như là buột miệng nói ra, nói xong, bà ta chợt hơi hối hận, bà ta hình như lỡ lời rồi.
"Chẳng phải bà nói không quen thân với Vương Mạnh Long sao? Sao bà biết gan ông ta còn nhỏ hơn cả chuột?" Trần Phong lạnh lùng mỉa mai, mình chỉ tùy tiện tung ra cái bẫy thôi mà đồ ngu Lâm Lan chẳng nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652622/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.