Chương trước
Chương sau
Ngô Cửu U cũng kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, chẳng phải nói Trần Phong là một người bình thường sao? Người bình thường sao lại ngông cuồng vậy?
Lúc Ngô Cửu U nhìn Trần Phong, Trần Phong cũng đang nhìn Ngô Cửu U, nhưng trong ánh mắt nhìn Ngô Cửu U của Trần Phong lại thêm chút thích thú.
Ngô Cửu U đã dùng hành động của chính mình, thể hiện sinh động với anh cái gì gọi là đi rách giày tìm không thấy, chẳng tốn công lại tìm được.
Lúc ban ngày anh còn đang nghĩ, làm sao để lôi Ngô Cửu U ra, tiêu diệt Ngự Nữ giáo, không ngờ, đến tối, Ngô Cửu U lại tự mình xuất hiện.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Ngô Cửu U cau mày, rất là không vui, không biết vì sao, ánh mắt của Trần Phong khiến trái tim ông ta hơi sợ hãi, cứ như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm vậy.
Nhưng Trần Phong rõ ràng là một người bình thường, một người bình thường mà ngày thường ông ta còn chẳng thèm nhìn lại một cái.
"Không có gì." Trần Phong lắc đầu, ngưng nhìn, anh định lát nữa sẽ cho Ngô Cửu U một niềm vui bất ngờ.
Sau khi Trần Phong thu lại đường nhìn, cảm giác hãi hùng của Ngô Cửu U mới giảm đi nhiều, nhưng ông ta vẫn rất không thoải mái, nếu không phải đã đồng ý với Đặng Thế Kỳ, để Đặng Thế Kỳ tự giải quyết Trần Phong, thì lúc này ông ta đã muốn đập một phát cho Trần Phong nát bươm luôn.
"Chú Ngô, phế con khốn này!" Đặng Thế Kỳ chỉ Diệp Hải Đường, tức giận nói.
"Được." Ngô Cửu U khẽ gật đầu, tiếp đó giậm mạnh chân, cả người lao đến trước mặt Diệp Hải Đường như một hồn ma.
Sắc mặt Diệp Hải Đường hơi thay đổi, vội lùi ra sau.
"Ngô lão quái, tôi đấu với ông!"
Lúc này, cô Thanh quát to, lao lên.
"Đom đóm tranh phát sáng với trăng (1)!" Ngô Cửu U khinh thường cười khẩy, sau đó tung một đấm.
Cô Thanh kinh ngạc, vận kình khí toàn thân ngăn chặn.
"Bộp!"
Cú đấm của Ngô Cửu U đập mạnh vào hai vai cô Thanh, cô Thanh hự một tiếng, bay ngược lại như con diều đứt dây.
"Cô Thanh!" Diệp Hải Đường kinh ngạc hét to, cô Thanh ở giai đoạn đầu Ám Kình, thế mà không đỡ nổi một chiêu của Ngô Cửu U!
Ngô Cửu U sao lại đáng sợ vậy chứ?
"Cô nhóc, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, lão không muốn động thủ với cô, dù sao sau này cô sẽ làm cháu dâu của lão, lão không muốn làm mất hòa khí với cô." Ngô Cửu U chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngạo mạn, mặc dù ông ta là giai đoạn giữa Ám Kình, nhưng đã dừng ở giai đoạn giữa Ám Kình bảy, tám năm, nên sức chiến đấu của ông ta không kém cạnh gì với giai đoạn cuối Ám Kình bình thường mấy, đối phó với giai đoạn đầu Ám Kình từng bị thương như Liễu Thanh, đúng là dễ như trở bàn tay.
"Mơ đi!" Diệp Hải Đường nghiến răng ken két, nói xong, cô ta bèn nhún chân, nhẹ nhàng xông vào Ngô Cửu U.
"Ha ha, cô nhóc gan to lắm, dám động thủ với lão!" Ngô Cửu U cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập khen ngợi, Diệp Hải Đường đúng là xứng đáng với cái danh thiên tài, giai đoạn cuối Minh Kình bình thường, gặp phải giai đoạn giữa Ám Kình như ông ta đều chỉ mong sao bố mẹ có thể sinh thêm mấy cái chân nữa, chạy còn không kịp, như Diệp Hải Đường lại còn dám động thủ với ông ta, chỉ tính riêng sự dũng cảm này cũng đủ khiến ông ta nhìn với cặp mắt khác.
Lúc này, Đặng Thế Kỳ cũng dữ tợn đi đến trước mặt Trần Phong.
"Đồ vô dụng, giờ quỳ xuống ông có thể cho mày đi dứt khoát!"
"Cậu chắc chắn muốn tôi quỳ?" Trần Phong nâng mí mắt.
"Đồ vô dụng, ông bảo mày quỳ là ban ơn cho mày! Con cóc ghẻ như mày, căn bản không nên có ảo tưởng gì với Hải Đường!" Đặng Thế Kỳ dữ tợn cực kì: "Nghe nói đồ vô dụng mày còn có một người vợ xinh đẹp như hoa, cô ta tên là Hạ Mộng Dao đúng không? Mày yên tâm, sau khi mày chết, vợ mày, ông đây sẽ "chăm sóc" cẩn thận giúp mày, ha ha!"
"Ông sẽ tìm mười mấy thằng lang thang, cho chúng từng người từng..."
"Bốp!"
Đặng Thế Kỳ còn chưa nói xong đã bị Trần Phong ngắt lời.
Dùng cái tát ngắt lời.
Sắc mặt Trần Phong lạnh lùng, thằng ngu Đặng Thế Kỳ này đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà, thế mà dám sỉ nhục Hạ Mộng Dao trước mặt anh.
"Mày... mày là võ sĩ?" Đặng Thế Kỳ hơi sợ hãi bụm mặt, một cái tát kia của Trần Phong, hắn thế mà không phản ứng kịp.
Sao lại thế được?
"Đúng thì sao?" Trần Phong cười khẩy một tiếng, lúc này mới nhận ra anh là võ sĩ, có phải quá ngu rồi không, Đặng Thế Kỳ nếu có đầu óc chút, thì phải hiểu ngay sau khi anh chạy xong đường đua ở cuộc đua chuyên nghiệp rằng anh là võ sĩ, chứ không phải hiện tại.
"Mày... mày..." Môi Đặng Thế Kỳ run rẩy, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, có đánh chết hắn thì hắn cũng không ngờ Trần Phong thế mà là một võ sĩ!
Lúc mới đầu, hắn không phải chưa từng nghi ngờ, Trần Phong có thể là võ sĩ, nhưng nghĩ lại, nếu Trần Phong là võ sĩ thì sẽ ở rể gia tộc nhỏ như nhà họ Hạ, làm chỗ trút giận ba năm sao?
Võ sĩ ăn trên ngồi chốc, sao có thể chịu sự sỉ nhục của lũ kiến chứ?
Chính vì tư duy theo quán tính như vậy, khiến Đặng Thế Kỳ vô thức phủ nhận khả năng này.
Nhưng giờ xem ra, Trần Phong đúng là võ sĩ!
"Tôi cái gì mà tôi?" Trần Phong cười ha ha, lại một cái tát nữa rơi trên mặt Đặng Thế Kỳ.
"Bốp!"
Đặng Thế Kỳ như con quay, xoay hai, ba vòng tại chỗ, vẫn chưa đứng vững, đã có mấy cái răng dính máu bắn ra.
Đương nhiên, nếu Trần Phong không nương tay thì Đặng Thế Kỳ hiện giờ chắc không chỉ rơi răng đơn giản vậy đâu, mà là đầu nổ tung như dưa hấu.
"Chú Ngô! Hắn là võ sĩ!" Đặng Thế Kỳ hốt hoảng cầu cứu Ngô Cửu U, mặc dù Trần Phong là võ sĩ, nhưng hắn không nghĩ Trần Phong sẽ mạnh như Ngô Cửu U, Trần Phong cùng lắm cũng ở một cảnh giới với Diệp Hải Đường, đều là giai đoạn cuối Minh Kình.
"Cái gì? Võ sĩ?" Ngô Cửu U đánh bay Diệp Hải Đường bằng một chưởng cũng kinh ngạc, thằng nhóc đó là võ sĩ? Sao vừa nãy ông ta không nhận ra?
Ngô Cửu U không nhịn được nhìn Trần Phong một cái, lại thấy Trần Phong cũng đang nhìn ông ta.
Ngay lập tức, lòng Ngô Cửu U hoảng hốt, da đầu tê dại!
Không bình thường!
Chắc chắn không bình thường!
Ngô Cửu U nghĩ lại, gần như là chỉ trong chớp mắt, ông ta đã ý thức được vấn đề ở đâu.
Trần Phong này rất có thể là cùng một người với chủ nhân của hơi thở nguy hiểm ông ta cảm nhận được ở trên núi.
Lúc mới gặp ông ta không nhận ra Trần Phong là một võ sĩ rất có thể là vì cảnh giới của Trần Phong cao hơn ông ta rất nhiều.
Trần Phong có thể che giấu hơi thở trước mặt ông ta.
Sau khi hiểu ra, Ngô Cửu U vô cùng sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
"Chú Ngô?" Đặng Thế Kỳ trợn to mắt, chú Ngô sao lại bỏ chạy?
Diệp Hải Đường cũng kinh ngạc không thôi, Ngô Cửu U sao không nói không rằng, mà xoay người bỏ chạy? Trần Phong đáng sợ thế sao?
Trần Phong cũng hơi bất ngờ, Ngô Cửu U thế mà lại nhát vậy, không nói gì đã bỏ chạy, đến cả dự định đánh với anh để thăm dò cũng không có.
Người nhát thế này, ông ta làm sao tu luyện đến giai đoạn giữa Ám Kình?
Hôm qua còn cách mấy trăm mét, chưa cả thấy anh Ngô Cửu U đã chạy rồi.
Hôm nay mặc dù thấy anh rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của Ngô Cửu U vẫn là bỏ chạy.
Thích chạy như vậy, gọi Ngô Cửu U làm gì, dứt khoát đổi tên thành Ngô bỏ chạy luôn đi, Trần Phong hơi cạn lời nghĩ.
Chú thích:
(1) Đom đóm tranh phát sáng với trăng: Ví cô Thanh là đom đóm, đom đóm thì không thể sáng bằng trăng được, tức cô Thanh không đủ trình đấu với Ngô Cửu U.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.