Ngô Cửu U cũng kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, chẳng phải nói Trần Phong là một người bình thường sao? Người bình thường sao lại ngông cuồng vậy?
Lúc Ngô Cửu U nhìn Trần Phong, Trần Phong cũng đang nhìn Ngô Cửu U, nhưng trong ánh mắt nhìn Ngô Cửu U của Trần Phong lại thêm chút thích thú.
Ngô Cửu U đã dùng hành động của chính mình, thể hiện sinh động với anh cái gì gọi là đi rách giày tìm không thấy, chẳng tốn công lại tìm được.
Lúc ban ngày anh còn đang nghĩ, làm sao để lôi Ngô Cửu U ra, tiêu diệt Ngự Nữ giáo, không ngờ, đến tối, Ngô Cửu U lại tự mình xuất hiện.
"Cậu nhìn tôi làm gì?" Ngô Cửu U cau mày, rất là không vui, không biết vì sao, ánh mắt của Trần Phong khiến trái tim ông ta hơi sợ hãi, cứ như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm vậy.
Nhưng Trần Phong rõ ràng là một người bình thường, một người bình thường mà ngày thường ông ta còn chẳng thèm nhìn lại một cái.
"Không có gì." Trần Phong lắc đầu, ngưng nhìn, anh định lát nữa sẽ cho Ngô Cửu U một niềm vui bất ngờ.
Sau khi Trần Phong thu lại đường nhìn, cảm giác hãi hùng của Ngô Cửu U mới giảm đi nhiều, nhưng ông ta vẫn rất không thoải mái, nếu không phải đã đồng ý với Đặng Thế Kỳ, để Đặng Thế Kỳ tự giải quyết Trần Phong, thì lúc này ông ta đã muốn đập một phát cho Trần Phong nát bươm luôn.
"Chú Ngô, phế con khốn này!" Đặng Thế Kỳ chỉ Diệp Hải Đường, tức giận nói.
"Được." Ngô Cửu U khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te/1652580/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.