Chương trước
Chương sau
Hạ Mộng Dao nghĩ như vậy, nhưng Vương Giai Manh lại thấy đây là Hạ Mộng Dao đang giận lẫy, làm gì có cô gái nào hi vọng chồng mình là một người giao hàng? Đặc biệt là Hạ Mộng Dao, hồi đại học nổi tiếng là người cao ngạo, trong số những người theo đuổi, không thiếu những người là con đại gia và con nhà quan chức, còn cả những chàng trai nghèo khó mà tài giỏi nữa, nhưng những người đó Hạ Mộng Dao không ưng ai hết.
Khi đó mọi người đều thấy, người đàn ông Hạ Mộng Dao sau này muốn lấy tuyệt đối sẽ là người vô cùng xuất sắc đầu đội trời đạp đất. Nhưng ai ngờ Hạ Mộng Dao vừa tốt nghiệp đã kết hôn, hơn nữa người kết hôn với cô ấy lại là một người giao hàng.
Năm đó, chuyện này đã làm bao nhiêu người kinh ngạc rớt tròng mắt, làm dậy sóng nhóm bạn bè trong trường, không biết có bao nhiêu đàn ông, trong ngày Hạ Mộng Dao kết hôn đã uống say bét nhè. Dĩ nhiên, cũng có không biết bao nhiêu cô gái sau khi nghe được tin này đã vui mừng mấy ngày liền, cuối cùng cũng không bị cái bóng của Hạ Mộng Dao che lấp nữa rồi.
Năm đó dĩ nhiên Vương Giai Manh cũng từng ghen tị với Hạ Mộng Dao, vì người con trai mà cô ta thích không thích cô ta, mà lại thích Hạ Mộng Dao, chính vì chuyện này, cô ta ghen tị với Hạ Mộng Dao rất lâu, thậm chí đạt tới mức chán ghét. Nhưng sau này, sau khi nghe Hạ Mộng Dao kết hôn với người giao hàng, kiểu ghen tị này của cô ta cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Tới nay, thấy Hạ Mộng Dao ở vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, Vương Giai Manh càng không thể ghen tị được, thậm chí có chút đồng cảm, đẹp đến thế nào đi chăng nữa thì số không tốt cũng vứt đi.
Chỉ có thể nói suy nghĩ phụ nữ quá phức tạp, nếu Hạ Mộng Dao biết chỉ vì một câu của cô ấy mà Vương Giai Manh nghĩ nhiều như vậy, e là sẽ kinh ngạc đến không thể nói được gì.
“Phải rồi, Mộng Dao, cậu nói vết thương trên mặt cậu không phải chồng cậu đánh mà là một người phụ nữ, vậy cô ta tại sao lại đánh cậu?” Vương Giai Manh hiếu kì nói, tính cách của Hạ Mộng Dao thuộc kiểu dịu dàng điềm đạm, ngày thường căn bản sẽ không chủ động gây chuyện, sao hôm nay lại bị người ta đánh vậy.
Hạ Mộng Dao lại thuật chuyện ở cửa hàng đồ hiệu một lần nữa, có điều bớt đi chuyện về Tần Hổ đến sau. Nghe xong, Vương Giai Manh cũng tức anh ách, chửi bới nói: “Con khốn đó, sao lại hung hăng như vậy chứ?”
Hạ Mộng Dao lắc đầu cười gượng, Nghiêm Xuân Mai hung hăng như vậy, chắc chắn là có chỗ dựa, chỗ dựa của cô ta chính là Tần Hổ, có điều lần này, thấy Trần Phong giận dữ như vậy, e là mười Tần Hổ cũng không đỡ được.
“Cậu nói chồng cậu ở lại xử lý con khốn đó, cậu không hỏi anh ấy xử lý thế nào sao? Sẽ không phải là chờ cậu đi rồi chồng cậu lại tha cho con khốn đó chứ?” Vương Giai Manh hỏi, cô ta không phải ngốc, nếu những gì Hạ Mộng Dao nói là thật, vậy chứng tỏ người phụ nữ đánh Hạ Mộng Dao chắc chắn có chỗ dựa vững chắc.
Còn chồng Hạ Mộng Dao, chỉ là một người giao hàng, đối phó với phụ nữ có gia thế, đừng nói tới xử lý người ta, không bị người ta xử lý đã là tốt lắm rồi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa, Vương Giai Manh thấy, sau khi Hạ Mộng Dao đi, e là Trần Phong đã xin lỗi nhận sai luôn với người phụ nữ kia rồi.
Hạ Mộng Dao lắc đầu nói: “Không đâu, mình tin chồng mình.” Vương Giai Manh bĩu môi, tin cái quái gì, chồng rõ ràng là sợ hãi rồi, định chịu thua rồi, nếu không thì phải để cậu ở lại đó, tận mắt nhìn anh ta dạy bảo con khốn kia.
Có điều những lời này Vương Giai Manh chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra, nói ra rõ ràng sẽ khiến Hạ Mộng Dao mất mặt, khiến Hạ Mộng Dao không vui. Lúc này, Trần Phong đi vào. Thấy Hạ Mộng Dao bình yên vô sự, cuối cùng Trần Phong cũng thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Ông xã, anh về rồi.” Hạ Mộng Dao nhoẻn miệng cười, thấy Trần Phong, lòng cô cứ luôn yên tâm một cách kì lạ. “Ừm, em thấy thế nào rồi?” Trần Phong dịu dàng nói. “Không sao rồi.” Hạ Mộng Dao lắc đầu nói.
“Anh là chồng của Mộng Dao?” Vương Giai Manh không nhịn được mở miệng, từ lúc Trần Phong vào, cô ta bắt đầu đánh giá Trần Phong, bây giờ xem ra, quả nhiên rất bình thường, cũng không biết Hạ Mộng Dao ưng anh ta ở điểm nào. Trần Phong khó hiểu nhìn Vương Giai Manh một cái, đây là ai?
“Ông xã, cô ấy là Vương Giai Manh, là bạn cùng phòng đại học với em.” Hạ Mộng Dao giải thích. “Xin chào, tôi là Trần Phong.” Trần Phong cười đưa tay ra, thì ra là bạn cùng phòng hồi đại học với Mộng Dao. “Chào anh.” Tuy hơi không muốn, nhưng Vương Giai Manh vẫn đưa tay ra, bắt tay Trần Phong. “Trần Phong, anh xử lý người phụ nữ vừa đánh Mộng Dao thế nào?” Vương Giai Manh hỏi.
“Tôi báo cảnh sát rồi, cô ta bị cảnh sát dẫn đi rồi.” Trần Phong khẽ cười một cái nói. “Báo cảnh sát?” Vương Giai Manh hơi khinh thường, “Báo cảnh sát có tác dụng gì, con khốn đó rõ ràng là có gia thế có cửa sau, tới đồn cảnh sát, nhiều nhất là người ta đút cho cảnh sát chút tiền, sau đó chẳng có chuyện quái gì xảy ra nữa.”
Trần Phong lắc đầu, cũng không nói gì, dĩ nhiên anh không thể nói với Vương Giai Manh, anh đã khiến Nghiêm Xuân Mai và Chu Lị trả bằng mạng sống của mình rồi. Hạ Mộng Dao cười, Trần Phong báo cảnh sát? Dù gì cô ấy cũng không tin.
Thấy Trần Phong không nói gì, Vương Giai Manh hơi không vui, bất bình thay cho Hạ Mộng Dao: “Theo tôi thấy, thì anh không nên báo cảnh sát, anh nên xé rách miệng con khốn đó tại trận, anh báo cảnh sát, há chẳng phải để Mộng Dao chịu đánh oan một trận sao?” - “Giai Manh, chuyện đã qua rồi, hơn nữa bọn mình phải tin vào cảnh sát.” Hạ Mộng Dao giải vây.
“Xùy, dù sao nếu chồng tôi gặp phải chuyện này, anh ấy tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, anh ấy nhất định sẽ xé rách miệng con khốn đó tại trận.” Vương Giai Manh chu miệng lên nói, trong lòng càng thêm khinh bỉ Trần Phong, là một tên giao hàng, không có bản lĩnh cũng thôi đi, đến cả việc vợ mình bị đánh cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, đúng là đồ vô dụng. Trần Phong cười gượng, hay lắm, lại bị người ta khinh thường rồi, có điều có một số chuyện, không thể nói ra, chỉ có thể mặc kệ Vương Giai Manh nghĩ như vậy thôi.
“Phải rồi, Mộng Dao, ngày kia là ngày họp lớp của lớp chúng ta rồi, cậu đừng có quên chuyện này đó, tới lúc đó, dẫn theo cả chồng cậu, rất nhiều bạn học của chúng ta, đều nói muốn gặp chồng cậu.” Vương Giai Manh nhìn Trần Phong một cái nói. Hạ Mộng Dao từ sau khi kết hôn, chưa từng tham gia họp lớp.
Không cần nói, Vương Giai Manh cũng có thể đoán được, Hạ Mộng Dao sợ tham gia họp lớp sẽ bị mất mặt, cô ấy lấy một người giao hàng, còn những người trước kia theo đuổi cô ấy, không phải là cấp quản lý công ty thì cũng khởi nghiệp làm giám đốc rồi, nếu gặp mặt rồi không phải là ngượng ngùng chết mất sao.
Có điều lần này, Hạ Mộng Dao đã xuất hiện ở Kim Lăng rồi, cho dù là kéo, cô ta cũng phải kéo bằng được Hạ Mộng Dao tới. Hơn nữa, nhất định có rất nhiều người có hứng thú với Trần Phong.
“Ừm, mình sẽ tới.” Hạ Mộng Dao cười nói, cô ấy cũng biết, đám bạn học đó không phải muốn gặp Trần Phong, mà là muốn cười nhạo cô ấy, có điều lần này cô ấy muốn xem xem, tới lúc đó rốt cuộc là ai sẽ cười nhạo ai.
“Được, vậy mình đi trước đây, ngày kia chúng ta gặp.” Vương Giai Manh cười đứng dậy, cô ta hơi hiếu kì, lần này đám theo đuổi Hạ Mộng Dao kia, nếu thấy Trần Phong sẽ có biểu cảm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.