Sau khi gọi điện thoại xong, Thẩm Quân Văn lại trở nên vênh váo, hống hách như trước. Thấy Trần Phong biểu cảm bình tĩnh, Thẩm Quân Văn cười mỉa mai, thằng ngu này, đến giờ này rồi mà vẫn còn vờ vĩnh, thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ sao? Thẩm Quân Văn không gọi cho Thẩm Hồng Xương, thứ nhất là vì Thẩm Hồng Xương không thích anh ta làm mấy chuyện bẩn thỉu này, vì thế cho dù có thể ra mặt cho anh ta đi nữa thì sau đó Thẩm Hồng Xương cũng sẽ dạy dỗ anh ta một trận. Thứ hai là Thẩm Quân Văn cảm thấy Trần Phong không xứng để quấy rầy Thẩm Hồng Xương, để Thẩm Hồng Xương ra tay thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà. "Hạ Mộng Dao, lời hứa trước đây của tôi vẫn còn hiệu lực, rời khỏi Trần Phong sau đó trở thành người phụ nữ của tôi thì tôi có thể tha cho mẹ cô." Thẩm Quân Văn rót một ly rượu, nhàn nhã nhìn Hạ Mộng Dao rồi nói. "Biến!" Câu trả lời của Hạ Mộng Dao rất gọn gàng súc tích. Thẩm Quân Văn vừa lắc đầu vừa cười, cũng chẳng tức giận, đợi Hàn Long tới thì anh ta sẽ khiến Hạ Mộng Dao phải hối hận về tất cả những hành vi ngày hôm nay! Mười phút sau, sáu chiếc Land Rover màu đen đã đỗ trước cửa cao ốc Hoàng Hậu. Hai mươi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng lũ lượt xuống xe. Sau khi xuống xe, hai mươi mấy người đàn ông cao to lập tức xếp thành hai hàng, cung kính cúi đầu. Sau đó, một người đàn ông trung niên tay vê tràng hạt bước xuống xe. Nhìn thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhìn mình với ánh mắt sợ hãi thì người đàn ông trung niên nở một nụ cười hiền hòa, ý bảo họ không cần sợ. Một đoàn người ào ào đi vào cao ốc Hoàng Hậu. Bấy giờ, Trần Phong hơi không yên lòng, không phải sợ Thẩm Quân Văn thật sự gọi được nhân vật trâu bò nào tới, mà lo lắng bí mật của mình bị Hạ Mộng Dao phát hiện. Dù sao thì trước đây anh đã để lộ không ít sơ hở, nếu chút nữa lại đánh sấp mặt mấy người Thẩm Quân Văn gọi tới thì anh phải giải thích thế nào với Hạ Mộng Dao? Bây giờ Trần Phong vẫn chưa chuẩn bị xong để nói thật hết mọi chuyện với Hạ Mộng Dao. Suy nghĩ một chút rồi Trần Phong gọi Hạ Mộng Dao tới bên cạnh: "Mộng Dao, chút nữa sau khi người Thẩm Quân Văn gọi tới đây, em tìm cơ hội chuồn trước đi nhé." Sắc mặt Hạ Mộng Dao thay đổi nói: "Không được, em không đi đâu, muốn đi thì cùng đi." Trần Phong khá là cảm động, cảm động rồi lại cười gượng: "Mộng Dao, em đã thấy năng lực của anh rồi mà em còn lo anh không đánh lại đám người Thẩm Quân Văn gọi tới sao? Bảo em đi trước là sợ chút nữa đánh nhau ảnh hưởng đến em." Hạ Mộng Dao cắn môi, đương nhiên là cô ấy hiểu được ý của Trần Phong, hơn nữa cũng hiểu sự có mặt của mình đối với Trần Phong mà nói đúng là một gánh nặng. Nếu người của Thẩm Quân Văn lấy cô ra để uy hiếp Trần Phong thì anh phải làm thế nào? "Vâng." Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, cô ấy không phải là loại phụ nữ không biết nặng nhẹ, hiểu lúc này tuyệt đối không thể tùy hứng được. "Nhưng mà Trần Phong, hứa với em, nhất định phải bảo vệ tốt cho chính mình, nếu không đấu lại bọn chúng thì nhún nhường chút, tuyệt đối không được cậy mạnh!" Hạ Mộng Dao lại dặn dò một câu, trong mắt cô ấy, sự an toàn của Trần Phong là quan trọng nhất, chỉ cần núi xanh còn thì sợ gì không có củi đốt. "Yên tâm." Trần Phong khẽ cười. Vừa nói xong thì hai mươi mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng ào ạt đi vào. Thẩm Quân Văn hăng hái lên trước đón, Trần Phong thì liếc nhìn Hạ Mộng Dao một cái. Hạ Mộng Dao lo lắng nhìn Trần Phong rồi lẳng lặng rời đi từ cửa sau. "Chú Hàn, ngại quá, muộn vậy rồi mà còn phiền chú phải ra mặt." Thẩm Quân Văn tỏ ra rất lễ phép. Anh ta hiểu rất rõ, mình không cùng đẳng cấp với Hàn Long cho dù là thân phận địa vị hay quyền thế, tiền của. Nếu bác cả của anh ta không phải là Thẩm Hồng Xương thì nhân vật cây cao bóng cả như Hàn Long căn bản không thèm nhìn anh ta lấy một cái. "Quân Văn à, người một nhà cả đừng nói vậy. Ông chủ Thẩm là anh em kết nghĩa của chú, con cháu của ông ấy đương nhiên cũng là con cháu của chú, đâu có chuyện phiền với không phiền." Hàn Long cười ha hả nói. Chỉ nhìn ngoại hình, thì người đàn ông mặt cười như phật này hoàng toàn không giống ông hoàng thế giới ngầm, nhưng người hiểu ông ta thì biết, người trước mặt này từng cười híp mắt lột da rút gân ba thằng phản bội ông ta, suốt cả quá trình đó mắt không chớp lấy một cái. "Vâng ạ, vâng ạ, chú Hàn nói đúng ạ, là Quân Văn xa cách rồi." Nụ cười trên gương mặt Thẩm Quân Văn tràn ngập nịnh bợ, Hàn Long đã nói như vậy tỏ ý rõ ràng muốn ra mặt cho anh ta rồi, anh ta phải xem thử lần này Trần Phong thoát bằng cách nào. "Đây chính là người anh em mà cháu nói là đánh đấm rất giỏi đấy à?" Hàn Long cười híp mắt nhìn Trần Phong rồi nói. Vừa bước vào phòng thì ông ta đã nhìn thấy Trần Phong rồi, cũng không phải vì tướng mạo của Trần Phong xuất chúng mà khí chất trên người anh rất đặc biệt, rất bắt mắt. "Chú Hàn, chính là hắn." Thẩm Quân Văn vội vàng gật đầu. "Người anh em tên gì thế?" Giọng điệu của Hàn Long rất thân thiết, người không biết chuyện còn tưởng ông ta đang hỏi han con cháu nữa đấy. "Tên tôi à?" Trần Phong lười biếng nhìn Hàn Long một cái rồi lắc đầu: "Ông vẫn chưa xứng để biết tên của tôi, bảo người của ông lên luôn đi, tôi vội." Trần Phong chẳng buồn phí thời gian với con hổ mặt cười như Hàn Long, không cần thiết. Tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai ngờ trước mặt Hàn Long mà Trần Phong còn dám hống hách đến vậy. "Đệch! Trần Phong, đệch mẹ mày vênh váo cái gì! Mày có biết chú Hàn của tao là ai không?" Thẩm Quân Văn chửi như tát nước. Trần Phong ngông cuồng trước mặt anh ta còn có thể hiểu được, nhưng trước mặt Hàn Long thì hắn dựa vào đâu mà ngông?! "Không có hứng để biết." Trần Phong thờ ơ nói. Lời này khiến đám anh em phía sau Hàn Long tức giận khôn nguôi, thằng vô dụng này lại dám khinh khi ông hoàng thế giới ngầm của bọn chúng như vậy, nếu không phải Hàn Long không nói gì thì bọn chúng chắc chắn sẽ xông lên lột ra rút gân Trần Phong rồi. Hàn Long nhìn Trần Phong, nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt: "Trần Phong đúng không? Rất lâu rồi tôi chưa từng gặp cậu thanh niên nào ngông cuồng như cậu đấy, nhưng người trẻ mà, ngông một chút cũng tốt, chú Hàn bây giờ có muốn ngông cũng không ngông được nữa rồi." Giọng điệu Hàn Long mang theo chút hoài niệm, sau đó ông ta liếc nhìn mấy streamer rồi cười nói: "Tắt phát trực tiếp đi." "Dạ, ông Hàn." Mấy streamer vội gật đầu, khán giả trong phòng phát trực tiếp mặc dù không vui, dù sao thì đây có lẽ là buổi phát trực tiếp đặc sắc nhất mà cả đời này họ được xem, đầu tiên là Thẩm Quân Văn và Hạ Mộng Dao, sau đó lại là nhân vật huyền thoại của thành phố Thương Châu, có Hàn Long ông hoàng thế giới ngầm. Bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Hàn Long sẽ đối phó với tên điên Trần Phong như thế nào. Bây giờ Thẩm Quân Văn vừa thấy tiếc vừa thấy phấn khích, tiếc là vì không thể khiến người dân toàn thành phố nhìn thấy Trần Phong bẽ mặt, còn phấn khích là vì Hàn Long đã bắt tắt phát trực tiếp rồi, điều đó cho thấy, tiếp theo sau, ông ta sẽ dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn để đối phó với Trần Phong. Loại thủ đoạn này, đương nhiên không thể để người ngoài nhìn thấy. "Anh bạn nhỏ, chú Hàn của cậu cũng không phải là người không hiểu đạo lý. Thế này đi, lột da với rút gân, cậu tự chọn một cái đi, sau khi chọn xong thì hôm nay chú Hàn sẽ nể mặt cậu, đích thân ra tay." Hàn Long vẫn cười híp mắt, cứ như đang nói chuyện vụn vặt chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng mấy anh em theo Hàn Long lâu năm đều biết Hàn Long đã tức giận rồi! Nếu không cũng không đích thân xuống tay, hơn nữa còn là loại hình phạt tàn khốc như lột da rút gân này nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]