Lệ Băng Ngưng nhìn Bích Tiêu rồi nói: "Hắn đã làm gì thì hắn biết, cô tự đi mà hỏi hắn!"
Bích Tiêu nhíu mày nhìn Trần Dương, Trần Dương cũng bất lực: "Lệ tiên tử, cô không cần thanh danh thì mặc xác cô, nhưng ta cần. Chúng ta thật sự không có tiếp xúc gì quá thân mật cả".
"Thế à?"
Lệ Băng Ngưng bất chấp tất cả. Cô ta thầm nghĩ, nếu chọc giận Trần Dương thì hắn sẽ gửi những tấm ảnh kia đi, lúc đó thì mình tiêu đời, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Kết quả xấu nhất đã là như thế rồi, còn kết cục nào xấu hơn không?
Mình đã chạy đến Lan Đình Tiên Cung rồi, đã nói những lời này thì trong mắt người khác, mình đã có gì đó mờ ám với Trần Dương mà không thể nói ra rồi.
Người này thiên tài trác tuyệt, cũng xứng với mình.
Nghĩ vậy, tim cô ta đập nhanh hơn.
"Được, chỉ mình ngươi cần thanh danh, ta không cần. Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, ta phải lột trần bộ mặt thật của ngươi. Ta, đường đường là thánh nữ của Quảng Hàn Cung mà lại bị ngươi bỏ rơi!"
Há!
Tiếng bàn luận xung quanh càng lớn, đệ tử của những đạo trường khác cũng nghe tiếng chạy tới hóng hớt.
Ôi má, cái gì mà bỏ rơi?
Trần Dương ngơ cả người.
Chuyện từ bao giờ thế? Sao anh không biết gì cả? Rốt cuộc bà la sát này muốn làm cái gì vậy?
"Diệp Lương Thần, đồ phụ bạc này, ta..."
Trần Dương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930147/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.