Đàm Tông Thiên không thèm để ý ông ta, ngoắc tay với Trần Dương: "Ngươi qua đây".
Trần Dương chỉ vào chính mình.
"Đúng, ngươi đó, qua đây!"
Trần Dương đi sang, Đàm Tông Thiên nói: "À, chắc ngươi biết ta là ai rồi nhỉ?"
"Không biết!"
Trần Dương thành thật trả lời.
Gì?
Ngươi không biết ta sao?
Đàm Tông Thiên ngơ ngác, Lạc Bắc Đẩu thì bật cười: "Ôi giời, lão Đàm, mặt đau không? Mà ta nói cho ông biết, trước mặt Lương Thần thì ông đừng sĩ diện làm gì, nó là đệ tử nhỏ nhất của Thiều Hoa Cung ta, cũng là bảo bối của bọn ta đấy! Nếu ông dám ỷ lớn hiếp nhỏ thì bọn ta không tha đâu!"
Dứt lời, đám người Chiến Kiếm Phi cũng nhìn sang, gật đầu với Đàm Tông Thiên.
"Bớt nói nhảm đi, ta có hẹp hòi thế đâu!"
Đàm Tông Thiên hừ một tiếng, tuy trong lòng khó chịu nhưng ông ta cũng không tính toán với đệ tử này. Đặc biệt là khi, hình như đệ tử này có một vị trí rất đặc biệt ở Thiều Hoa Cung.
Cả Đạo chủ và năm Viện chủ đều rất xem trọng, chắc người này khá lắm?
"Để ta giới thiệu cho ngươi biết ta là ai, ngươi phải nhớ kỹ đấy. Ta là Đạo chủ của Thánh La Cung, nhớ chưa?"
"Xin hỏi Đạo chủ tìm đệ tử có chuyện gì ạ?"
"Ngươi nướng thịt thơm đấy, mang tới cho ta một miếng nếm thử! À, còn loại rượu kia, ta thấy cũng ngon lắm!"
"À, đệ tử biết rồi, Đạo chủ muốn uống rượu ăn thịt phải không ạ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930112/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.