"Thì ra là vậy". 
Bích Tiêu gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan biến hết. 
"Còn ghen nữa không?" 
Trần Dương cười, hỏi đểu. 
"Người ta nói là không ghen rồi mà". 
Bích Tiêu cứng miệng. 
"Được, không ghen đâu". 
Người đẹp ngồi trong lòng, Trần Dương thấy an tâm lắm. Nhưng trong lòng anh còn có một vấn đề đè nặng, chuyện này có liên quan tới Bích Tiêu. 
Sau cuộc chiến Tự Liệt, chắc chắn Trần Dương sẽ về động phủ giới đón người nhà lên đây, đến lúc đó Bích Tiêu biết phải làm thế nào? 
Một Vạn Du Du thôi đã khiến cô ấy ghen đến cỡ này, nếu để cô ấy biết anh có nhiều vợ như thế thì chắc chắn sẽ bỏ đi không thương tiếc. 
Anh không muốn làm loại chuyện "tiền trảm hậu tấu" nên đắn đo một lát rồi nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đệ có một chuyện muốn nói với tỷ". 
Bây giờ Bích Tiêu đang rất vui vẻ: "Đệ nói đi". 
"Sau cuộc chiến Tự Liệt, đệ muốn trở về động phủ giới đón người nhà lên đây". 
Bích Tiêu gật đầu: "Chuyện này không có gì khó, đệ nói với sư phụ một tiếng là được". 
Có rất nhiều tu sĩ ở hạ giới phi thăng lên đây, sau khi công thành danh toại thì đều làm như vậy. 
Đương nhiên cũng có người cắt đứt hết mọi liên hệ với quá khứ, Bích Tiêu khinh nhất là loại người đó. 
"Ở hạ giới đệ đã thành thân rồi, có... có hơn mười cô vợ, còn có mấy chục đứa con, mấy trăm cháu chắt..." 
Trần Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930106/chuong-812.html