Trần Dương lắc đầu, đen đủi thật, đi đường cũng gặp phiền phức.
"Xin huynh, cứu ta với..."
Vạn Du Du bây giờ đã ngắc ngoải rồi, Trần Dương hệt như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dù thế nào cô ta cũng phải nắm giữ lấy cơ hội này.
"Ta biết một bí mật to bằng trời, chỉ cần huynh cứu ta thì ta sẽ nói cho huynh nghe!"
Vạn Du Du thấy Trần Dương không có phản ứng gì thì nghiến răng nói.
"Ồ?"
Trần Dương thấy hứng thú, anh nhìn mấy tên hung dữ kia: "Trao đổi tí nhé, để cô ta lại đây, ta thả các ngươi đi, thế nào?"
Dứt lời, bọn chúng cười ngặt nghẽo.
"Ha ha ha, tiểu tử, có biết bọn ta là ai không?"
"Từng nghe Ác Nhân Cốc chưa?"
"Ầm!"
Trần Dương không muốn nghe bọn chúng lảm nhảm nên đập phát cho chúng chết luôn.
Còn chưa đột phá được Siêu Thoát thì khác gì con sâu cái kiến đâu chứ.
Những người đứng xem ở đằng xa thì trợn mắt há mồm: "Hắn điên rồi à? Đó là người của Ác Nhân Cốc đấy!"
"Toi rồi, chúng ta mau chạy thôi, người của Ác Nhân Cốc chết ở đây, chắc chắn chút nữa bên kia sẽ tới tàn sát tất cả đấy..."
Lần này thì bọn họ bỏ chạy hẳn, không thèm hóng hớt nữa.
Tai của Trần Dương rất thính, nghe bọn họ bàn tán thì thấy lạ, Ác Nhân Cốc đáng sợ thế cơ à?
"Đa tạ ân công!"
Vạn Du Du vội cảm ơn.
Trần Dương nhìn cô ta, búng tay một cái, rút sinh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930098/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.