“Sư tỷ!”
Trần Dương cười đi đến.
“Sư… hừ!”
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Bích Tiêu trở nên lạnh nhạt, cô ấy cảm thấy khá bực bội khi nghĩ đến chuyện Trần Dương giấu giếm mình.
“Sư tỷ, tỷ sao thế?”
“Không sao!”
Bích Tiêu lạnh lùng đáp.
Trần Dương đâu có ngốc đến thế, anh nhìn là hiểu ngay sao Bích Tiêu lại thay đổi thái độ.
“Sư tỷ đang giận chuyện đệ che giấu thực lực thật của bản thân đúng không?”
Bích Tiêu không lên tiếng, chỉ nhìn anh một cái, ý muốn nói não nhảy số nhanh đấy.
“Sư tỷ, chuyện này không thể trách ta được, tỷ có hỏi đâu mà ta nói!”
Trần Dương cố tình tỏ vẻ đáng thương nhìn cô ấy: “Đệ đâu thể nào nói với toàn thế giới thực lực của mình đến đâu kia chứ, tỷ thấy đúng không?”
Bích Tiêu im lặng, anh nói vậy đâu có sai. Tu vi là con át chủ bài bí mật lớn nhất của tu sĩ, cho dù là người thân thiết nhất cũng không chắc đã biết rõ!
Nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy không vui.
Thấy Bích Tiêu không nói lời nào, Trần Dương đảo mắt, tiến lên một bước, nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà kia.
Mặc Bích Tiêu bỗng đỏ ửng lên: “Đệ… đệ làm gì thế, mau buông tay ta ra!”
Cô ấy cố dùng sức để rút tay ra, nhưng Trần Dương nắm rất chặt, khiến cô ấy không cách nào thoát ra nổi: “Mau buông tay ra, chẳng may có người nào đó bắt gặp thì không tốt đâu.
“Sư tỷ, thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930061/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.