Đương nhiên là Trần Dương không biết một câu nói vô tình của mình lại khiến Bích Tiêu suy nghĩ nhiều đến vậy.
Anh đấu trận cuối cùng, đến lượt anh lên lôi đài thì mặt trời đã xuống núi Tây rồi.
"Ngải Diệp Thanh của Đạo Binh Viện!"
"Diệp Lương Thần của Hình Phạt Viện!"
Hai người chắp tay hành lễ với nhau.
"Cảnh giới Siêu Thoát?"
Sắc mặt Ngải Diệp Thanh thay đổi, nhớ lời sư phụ dặn cô ta là phải đánh cho kẻ này phải khóc!
"Sư tỷ sẽ không nương tay chứ?"
Trần Dương sợ nâng tu vi của mình lên quá nhanh nên đã dùng cánh cửa Chúng Diệu che giấu tu vi thật.
Dù sao thì từ Siêu Thoát trung kỳ đến bán Đạo Vương có đến ba cảnh giới nhỏ.
Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, mỗi năm lên được một cảnh giới nhỏ, nói ra người ta sợ chết kiếp mất.
"Ngươi nhận thua đi, ta chỉ sợ chút nữa ngươi thua quá thảm".
Cô ta đã ở đỉnh cao của Đạo Vương trung kỳ rồi, còn một bước nữa thôi thì sẽ bước vào Đạo Vương hậu kỳ, ức hiếp một tiểu đệ cảnh giới Siêu Thoát, đánh thắng cũng không vẻ vang gì.
Chẳng trách mấy sư tỷ bảo mình gặp may.
Thắng dễ dàng quá mà.
"Đồng môn giao lưu cọ xát, thắng thua là chuyện thường. Lẽ nào sư tỷ sợ thua ta?"
"Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi không biết điều thì đừng trách ta".
Ngải Diệp Thanh ra tay rất quyết liệt, một quyền đơn giản mà chứa đựng cả chục nghìn loại biến hóa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1930050/chuong-775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.