Anh nhìn thấy được không gian vũ trụ núi non trùng điệp, bức tường thời gian trong suốt nhiều vô kể, vô số đại đạo xen kẽ ở không gian vũ trụ, xuyên thấu qua không gian, liên tiếp thời không!
Cực kỳ giống với lối đi rắc rối phức tạp.
Anh có thể nhìn thấy quá khứ, cũng có thể nhìn thấy tương lai!
Đúng là một cảm giác huyền diệu.
Nắm giữ mạng của chúng sinh.
“Chính là loại cảm giác này?”
Trần Dương thu lại kết giới Thời Không, anh rời đi từ tiết điểm hỗn độn, bế quan đã 500 năm, chắc đây là lần bế quan lâu nhất của anh cho đến giờ.
Mỗi một lần xuất quan anh đều có một loại cảm giác trống không tĩnh mịch!
Đi đến chỗ Cô Tô xem sao, anh phát hiện ra ông ấy còn đang bế quan, nên anh không làm phiền nữa!
Về đến nhà, anh phát hiện ra mình dã có thêm 40 đời cháu chắt.
Dân số của Trần Thị cũng đã trên 10 triệu người!
Bọn họ phân bổ các nơi trên vũ trụ!
Cố Phương cuối cùng cũng không thể kháng lại được sự cương quyết của Trần Thiên Diệu, trong 500 năm đó họ đã sinh thêm 3 nữ 2 nam!
Trước đây Trần Dương không nghĩ rằng có thể nghiện chuyện sinh con được, nhưng giờ anh đã tin rồi.
Nghe nói hai người chuẩn bị nghỉ ngơi mấy chục năm, sau đó sinh thêm đứa thứ 7!
Nhưng mà cũng tốt thôi, hiện giờ anh vẫn gánh vác nổi. Chẳng phải lão tổ trong truyền thuyết còn có đến 1800 người con hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929820/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.