Sao có thể không tức giận được, Trần Dương không dễ tính như vậy.
"Mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, không phải giờ con đã không sao rồi sao?"
Viên Bất Hối cười nói.
Viên Tuyết Phi chỉ gật gật đầu, không nói nên lời, nước mắt đã làm mờ đi mọi thứ trước mắt cô ấy.
Ngọc Khiết khóc lên khóc xuống, cô ta cảm thấy xót xa khi nghĩ đến việc tiểu thiếu gia đã phải trải qua sự dày vò khủng khiếp như vậy.
"Ta đã làm gì thế này... ta suýt nữa đã giết cháu mình rồi!"
Viên Thiên Cương cay đắng, chẳng trách ánh mắt Viên Bất Hối khi nhìn thấy ông ấy lại có vẻ thờ ơ như vậy, đừng nói là một đứa trẻ bốn tuổi, nếu là ông ấy, ông ấy có rộng lượng lấy ra đan dược thần phẩm của mình mà cứu người không?
"Mẹ, hôm nay con cùng bố tới là để đón mẹ đi”.
Viên Bất Hối lau nước mắt trên mặt Viên Tuyết Phi, rồi đỡ cô ấy dậy.
Viên Tuyết Phi nhìn Trần Dương, anh vẫn đẹp trai và tao nhã như ngày nào, càng ngày càng trẻ ra, như thể năm tháng đã ngừng trôi trên cơ thể anh, thậm chí còn bắt đầu lão hóa ngược.
Nhìn lại bản thân mình, mấy năm nay tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, không còn được như xưa nữa.
Trong lòng cô ấy rất tự ti, thậm chí còn xấu hổ với chính mình, sao có thể đứng cạnh Trần Dương được chứ?
"Mẹ... mẹ không đi đâu”.
Viên Tuyết Phi cắn răng nói: "Chỉ cần con sống tốt, mẹ ở đâu cũng được”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929706/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.