"Thịt hải yêu à?"
Mắt Nam Dương chân quân sáng rỡ lên, anh ta đặt vò rượu xuống rồi vứt luôn con gà béo, cũng mặc kệ đôi bàn tay dầu mỡ của mình mà tóm miếng thịt, cắn một miếng: "Ngon, béo mà không ngậy, linh khí dồi dào, mùi vị tuyệt vời!"
Trần Dương cười nói: "Đây là thịt của một con hải yêu có tên là Hải Mã Thú, tuy thực lực không mạnh nhưng lại là món ngon và quý khó mà gặp được".
"Tuy thịt Côn Bằng có mùi vị riêng nhưng thịt quá cứng, cắn rất phí sức, thịt hải mã này ngon hơn!"
Nam Dương chân quân uống một ngụm rượu lớn, cắn một miếng thịt to, ăn uống phê pha, chốc chốc còn phát ra tiếng vui vẻ mãn nguyện.
Ăn mấy trăm cân thịt hải yêu, uống cả trăm ly linh tửu xong, Nam Dương chân quân lau tay: "Anh tới từ châu Bắc Hải Lô à?"
Châu Bắc Hải Lô chính là châu Bắc Lô!
"Tiền bối thật là tinh tường, vãn bối bái phục!"
Nam Dương chân quân khua tay: "Châu Nam Lý Hỏa không có biển, chỉ đoán sơ là biết được ngay".
"Huống hồ, tôi thấy tu vi của anh cũng không yếu, nếu đánh nhau thì chưa biết ai thắng ai thua đâu, đừng nhắc đến hai chữ "tiền bối" nữa!"
Trần Dương cười, không nói gì.
"Tôi biết anh đến đây làm gì, nhưng đáng tiếc là Tử Hỏa Tông không tuyển trưởng lão, nếu như... anh đồng ý thì có thể bắt đầu từ ngoại môn!"
Nam Dương chân quân không hề hỏi trước đây Trần Dương có môn phái chưa, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929651/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.