Cũng giống như anh giết các Nguyên Thần khác cùng cảnh giới, không cần phải ra đến chiêu thứ hai.
Thần Âm chân quân liếc Trần Dương một cái rồi thu hồi ánh mắt, đối với ông ta thì Trần Dương chỉ to hơn con kiến một chút mà thôi.
Phía Nguyên Thần, tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Trần Dương.
Có người mỉa mai anh không biết tự lượng sức mình, cũng có người tán thưởng sự dũng cảm của anh.
Cả đời tu sĩ tranh với trời, đấu với đất, dù là lúc nào cũng không được đánh mất dũng khí tiến về phía trước.
Cho dù có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.
Cũng có người cảm thấy tiếc nuối, tu sĩ như Trần Dương có tiền đồ rộng mở, cho anh thêm mấy trăm năm nữa, có khi sẽ trở thành Uẩn Thần, đến lúc đó trời đất rộng lớn, muốn đi đâu chẳng được.
Dù sao cũng phải sống sót thì mới có vô hạn khả năng.
Trần Dương đứng trên sàn đấu: “Ai là số 38, mau lên đây đi, đánh xong sớm còn nghỉ!”
Thần Âm chân quân ở phía dưới sầm mặt xuống.
Thằng nhãi này nóng lòng muốn chết đến thế cơ à?
Nếu đã vậy thì thành toàn cho cậu!
Thần Âm chân quân bay lên sàn đấu, nhìn Trần Dương, Trần Dương cũng đang nhìn ông ta.
Thực ra, áp lực mà Uẩn Thần đem lại cho Trần Dương vẫn rất lớn, tuy đã có kinh nghiệm giết được Thiên Vũ đạo nhân, nhưng lần đó cũng nhờ may mắn, vì anh đã dùng Thần Niệm Chi Đao khiến ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929487/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.