Gừng càng già càng cay, yêu cũng vậy.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, có cái gì mà Quản Chủng chưa từng thấy cơ chứ?
Nếu thiên yêu mạnh thế thì còn cần sự giúp đỡ của chúng làm gì. Trong phạm vi một ngàn dặm, chỉ có thành phố bay là thành Vô Úy, đi 10.000 dặm về phía trước là một nước khác, đều thuộc phạm vi thế lực của núi Thập Vạn.
Chục ngàn dặm về phía đông là phủ Diêu Quang. Đừng nói đến ông ta, ngay cả yêu đế cũng không thể phá vỡ được pháp trận của phủ Diêu Quang.
Hơn nữa ở đó còn có rất nhiều tu sĩ loài người, vì vậy có cho chúng thêm vài lá gan nữa thì chúng cũng chả dám ra tay cướp máu ăn ở đó.
Còn về phía nam, đó là tiên tông ngoài biển.
Cho dù có tộc người ở đó, ông ta cũng không dám gây chuyện, bởi vì đằng đó là lãnh địa của tiên tông ngoài biển.
Núi Thập Vạn thì khỏi nói đến làm gì, toàn bộ nước Dạ Lang, thậm chí là châu Bắc Lô, biển Vô Ngần, tiên tông ngoài biển, đều là độc nhất vô nhị.
Nghe nói bên kia, Nguyên Thần không bằng chó, Uẩn Thần đi đầy đường, Hóa Thần cũng không thiếu.
Trong vô số năm qua, đã có truyền thuyết nói rằng núi Thập Vạn thực sự là vườn nuôi dã thú của một tiên tông nào đó ở ngoài biển, vốn là để cho các môn hạ đệ tử lịch luyện.
Nhưng tiên tông này đã đắc tội với một đại tông siêu lớn, và bị tiêu diệt ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929447/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.