Trên tường thành, Viên Tuyết Phi che miệng lại, đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không sao đâu!”
“Toi rồi!”
Viên Thiên Cương cũng ngây người ra, Trần Dương cứng chọi cứng như vậy chắc chắn là toi mạng rồi.
Diêm Đồ cũng tỏ vẻ tuyệt vọng.
“Chỉ được thế này thôi sao?”
Đúng lúc này, trên không trung vọng đến giọng nói khinh bỉ của Trần Dương.
Mọi người đều sững sờ.
Viên Tuyết Phi gần như phát khóc: “Anh ấy không sao, con biết anh ấy sẽ không sao mà!”
“Sao có thể thế được!”
Tuy Viên Thiên Cương có tầm nhìn hạn hẹp, nhưng yêu thú có thể hóa thành hình người thì chắc chắn là yêu hoàng, loại yêu thú này ông ấy chỉ từng đọc trong sách vở, nghe trong truyền thuyết.
Vậy mà hiện giờ, Trần Dương cứng chọi cứng đỡ một chiêu của yêu hoàng mà vẫn bình yên vô sự, điều này cho thấy Trần Dương ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Nguyên Thần.
Cảnh giới Nguyên Thần!
Trời ơi, thành Vô Úy vậy mà lại có một cường giả Nguyên Thần, Viên Thiên Cương đúng là được tổ tiên phù hộ mới được một cường giả Nguyên Thần bảo vệ.
“Tổ tiên phù hộ!”
Diêm Đồ cũng kinh ngạc không thốt nên lời, hắn cũng từng trách móc Trần Dương, nếu không vì anh giết Ninh Khang, thì Viên Thiên Cương cũng sẽ không tai bay vạ gió, các anh em của hắn cũng sẽ không chết thảm.
Nhưng hiện giờ hắn không còn suy nghĩ như vậy nữa, hắn dựa vào đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929417/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.