Đề nghị của Ứng Minh được mọi người đồng ý, sau khi bố trí người xong thì mấy người vội điều người đến thành Vô Úy trong đêm.
Họ cũng không dám trễ nải, cho mọi người trực tiếp lái linh khí phi hành thượng đẳng - phi thuyền Độ Không bay thẳng tới thành Vô Úy.
Phi thuyền Độ Không là pháp bảo phi hành cỡ lớn, đương nhiên sẽ không thuận tiện bằng Truyền Tống Trận rồi.
Nhưng tiếc là thành Vô Úy không lắp đặt Truyền Tống Trận.
Từ phủ Diêu Quang tới thành Vô Úy phải đi cả chục nghìn dặm, ngựa chạy không ngừng nghỉ cũng phải mất 6, 7 giờ, hy vọng thành Vô Úy có thể gắng gượng được tới lúc đó.
...
Sau trận chiến, cả thành Vô Úy ngập tràn niềm vui, tường thành cũng được mở ra, từng chiến lợi phẩm lần lượt được khiêng vào trong.
Nhìn xác dã thú chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, bà con nhân dân đứng xem cực kì khâm phục.
Hùng vĩ quá đỗi!
"Viên Thành chủ vạn tuế!"
Trong đám người không biết ai đã hét lên câu đó, sau đó thì nhân dân đồng loạt hét lớn: "Viên Thành chủ vạn tuế!"
Viên Thiên Cương đứng trên tường thành nhìn nhân dân tung hô tên mình thì cực kỳ kích động.
Viên Tuyết Phi cũng mừng thay ông ấy.
"Tuyết Phi, bố đã rút thông báo kia rồi!"
Viên Thiên Cương nói.
Viên Tuyết Phi gật đầu, không nói gì!
Nguy hiểm của thành Vô Úy đã qua, cô ấy không cần phải để bản thân chịu ấm ức nữa.
Còn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929407/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.