“Ăn lộc vua, thì phải giải được nỗi lo cho vua!”
Quản sư gia nói tiếp: “Thành chủ khách khí rồi!”
“Chắc Quản sư gia có kế sách rồi chứ?”
Viên Thiên Cương lên tiếng hỏi.
Quản sư gia trầm tư cào cào một bên râu, chân mày vặn thành hình chữ xuyên.
Hắn thì có mưu kế khỉ gì!
Lần này Gấu Hoàng sẽ dẫn đầu đội quân hàng mấy trăm nghìn yêu thú vào đây, mà thành Vô Úy thì nhỏ như mắt muỗi thế này, nếu nói là muốn phòng ngự thì đúng là không thể!
Nhưng hắn nghĩ đến Trần Dương, nói: “Thành chủ không cần quá lo lắng, cố gắng phòng thủ, thì sẽ không sao!”
Chỉ thế thôi?
Viên Thiên Cương cũng cạn lời!
Ông ấy muốn hắn đưa ra kế sách gì hay ho, chứ đâu có chờ một câu trả lời tầm phào thế!
“Quản sư gia, điều ông nói tôi hiểu, nhưng ý của tôi là, có kế sách phòng thủ nào hữu hiệu không ấy?”
Mặt Quản sư gia cũng méo xệch đi, rốt cuộc ông là Thành chủ hay tôi là Thành chủ?
Hàng trăm nghìn con yêu thú sắp đánh đến rồi, thì kế sách nào cũng là trò bịp bợm, trừ khi thành Vô Úy có vị cao nhân tiền bối đứng sau Viên Thiên Cương trấn thủ, chỉ có như vậy thì mới có khả năng giữ được thành.
Kể cả không đánh nổi, thì tối thiểu Viên Thiên Cương cũng sẽ không có mệnh hệ gì.
Quản sư gia cười một tiếng, nói một cách đẩy thâm túy: “Ông yên tâm, có vị cao nhân kia ở đây rồi, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929396/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.