Phải nghĩ cách thu thập nhiều nguyên thạch và dược liệu hơn mới được.
Phôi kiếm không thể chém ra kiếm khí vô hạn được, phải bổ sung năng lượng hoặc là dựa vào bản thân Trần Dương cung cấp.
Nếu không sẽ tổn thương phôi kiếm, như vậy thì mất còn nhiều hơn là được.
“Đi nào, lấy hết số linh dược mà mày đã giấu ra đây cho tao!”
Anh nói xong liền lấy chiếc nhẫn trữ đồ dùng trước đó ra, xóa phong ấn của mình đi: “Mày biết dùng cái này chứ?”
“Chẳng phải là nhẫn trữ đồ sao?”
Trong đôi mắt nhỏ tí của Thiết Đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Nhẫn trữ đồ kiểu này thì tôi có đầy!”
Nó vừa nói xong, Trần Dương lập tức sáng mắt lên.
Trong lòng Thiết Đầu bỗng có dự cảm không lành, sau đó nó nghe thấy Trần Dương nói: “Ồ, thế à? Thế mày lấy ra đây xem nào, xem mày có bao nhiêu nhẫn trữ đồ!”
“Tôi nói đùa thôi, sao tôi có thể có nhẫn trữ đồ được chứ!”
Thiết Đầu ánh mắt lảng tránh.
“Chỉ cần mày mang nhẫn trữ đồ ra đây, tao sẽ cho mày một viên đan dược nữa, được không?”
Trần Dương nói đầy dụ dỗ.
Thiết Đầu nghe vậy thì xiêu lòng, trên khuôn mặt lông lá tỏ vẻ rối rắm: “Một viên ít quá, ít nhất cũng phải 10 viên!”
Được voi đòi tiên?
Mẹ kiếp, dạ dày cũng to thật đấy!
“10 viên thì nhiều quá, cùng lắm 2 viên thôi!”
“Không được, số nhẫn trữ đồ này tôi tích cóp bao năm nay mới được, ít nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929375/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.