“Cậu chủ, cậu chủ!”
Mai quản gia vừa đi vừa gọi, Trần Dương cau mày, anh đang luyện đan dở tay, nếu bây giờ dừng lại thì số dược liệu này sẽ phải bỏ.
“Chuyện gì thế Mai quản gia?”
Trần Dương lên tiếng: “Tôi đang tắm, có chuyện gì thì chờ tôi tắm xong đã!”
Mai quản gia ở ngoài cửa sốt ruột giậm chân, tắm lúc nào không tắm lại tắm đúng lúc này, ông ta gào vào trong: “Thế cậu nhanh lên nhé, tắm xong đến tìm tôi ngay đấy!”
Nói xong ông ta rời đi ngay.
Gấp thế cơ à?
Trần Dương cau mày, đẩy nhanh tốc độ luyện đan.
20 phút sau, Ngưng Thần Đan được luyện xong, tổng cộng được 6 viên, viên nào cũng có bảy đường vân mây.
Nhờ số linh dược này mà chất lượng cao hơn hẳn!
Anh nuốt luôn một viên vào bụng, đầu óc vốn hơi trì trệ lập tức tỉnh táo lên nhiều.
Chỉ trong thời gian một chén trà, toàn bộ tinh thần Trần Dương đã tiêu hao được bổ sung đầy đủ, đồng thời suy nghĩ của anh còn mở rộng ra 1500m, rồi 1800m, đến lúc được 2000m thì Dược Lực mới được tiêu hao hết.
Ở vùng dưới đồi thị*, người tí hon tinh thần… à không, bây giờ là người tí hon thần niệm, tinh thần của Trần Dương đã được thực tế hóa, có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, nên gọi là thần niệm thì hợp hơn.
*Vùng dưới đồi thị là một vùng nhỏ ở trung tâm bộ não, nằm giữa tuyến yên và đồi thị. Mặc dù có kích thước rất nhỏ, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929353/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.