Lý Lâm im lặng, Trần Dương nói đúng, đời người sinh ly tử biệt mà.
Trơ mắt nhìn những người mình yêu thương lần lượt ra đi, nhưng lại không thể làm gì, thì đúng là một nỗi thống khổ.
Trần Dương là người mạnh nhất trên thế giới này, cũng là người có năng lực nhất.
Chuyện ngay cả anh mà cũng không làm nổi, thì liệu rằng trên đời này còn có ai làm được nữa.
“Hai người cũng đã đạt đến Quy Chân rồi, thiên hạ hiện giờ không ai có thể lay chuyển được vị trí của hai người”.
Trần Dương nói: “Tiếp tục giữ vững, cố gắng thêm nữa, biết đâu một ngày nào đó có thể đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh”.
“Nhưng mà… thầy, con…”
Lý Lâm cắn đôi môi đỏ mọng, mười mấy năm qua, vẻ đẹp của cô ta vẫn không hề thay đổi, tình cảm đối với anh cũng chưa từng thay đổi, mấy chục năm cũng như một ngày.
“Con chỉ muốn được ở bên cạnh thầy. Lẽ nào thầy không hiểu lòng con sao?”
Trần Dương không hiểu sao?
Đương nhiên là anh hiểu!
Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy được.
“Lý Lâm, cô biết nỗi khổ của tôi mà”.
Trần Dương không phải thánh nhân, anh không phải sợ ánh mắt của những người ngoài kia, vì sẽ chẳng ai dám nói gì, điều duy nhất anh sợ chính là nếu lỡ lần này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì anh sẽ để lại bọn họ bơ vơ lạc lõng, rồi trải qua mấy trăm năm buồn tẻ.
“Trần Dương!”
Giọng nói của Lý Lâm đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929302/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.