Trần Dương đang chuyển hóa chân khí thành chân nguyên từng chút một.
Áp lực khổng lồ cũng khiến Thiên Ma Thân của anh tự vận hành.
Số Huyết Sâm, linh chi đã ăn ở Ngũ Độc Giáo chỉ có một phần được anh hấp thụ, hầu hết Dược Lực vẫn còn tích tụ trong người.
Dưới sức ép to lớn, Dược Lực trong người Trần Dương dần được kích phát.
Tốc độ vận hành siêu tốc khiến lỗ chân lông của Trần Dương cũng bắt đầu rỉ máu.
Trong hai phút ngắn ngủi, người anh đã đầm đìa máu.
“Mọi người cố lên, hắn sắp không gượng được nữa rồi!”
Trương Viễn Kiều ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, thế thì không cần ông ta phải ra tay nữa rồi.
“Trần Dương, cố lên”, Hạ Lam cuống đến mức dậm chân, van nài: “Sư phụ, con xin người đấy, người hãy giúp cậu ấy được không?”
“Nếu cậu ta qua được cửa ải này thì ta sẽ nhận làm rể, nếu không qua được thì chứng tỏ cậu ta không có phúc này”.
Đông Kiếm Vương nói câu này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Dương đang bị mọi người vây đánh.
Hắn có ảo giác hình như Trần Dương đang cười.
Đúng vậy, anh đang cười!
Đã đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn cười được sao?
Lẽ nào cậu ta còn con át chủ bài nào?
Đúng lúc này, toàn thân Trần Dương run lên, máu bẩn trên người trút xuống.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng.
Giờ phút này, toàn thân anh tràn đầy sức mạnh, chỉ trong chớp mắt, anh có thể nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929293/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.