“Hay để lần sau đi, lát nữa các sư muội sẽ đi tuần tra bên này”, nói đoạn, Tiểu Phượng cũng kéo quần lên.
Cũng may là chỗ này tối om, Trần Nguyên không sợ cô ta nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mình.
“Vậy, được rồi!”
Trần Nguyên hậm hực kéo quần lên, xong chuyện hắn đứng dậy một cách lạnh lùng.
“Đúng rồi Tiểu Phượng, anh muốn nhờ em giúp một chuyện”.
“Anh Nguyên, anh nói đi!”
Từ lúc trái tim non nớt của Tiểu Phương bị Trần Nguyên chiếm lấy, thì cô ta luôn toàn tâm toàn ý với hắn.
Trần Nguyên ghé vào bên tai Tiểu Phượng nói nhỏ mấy câu, Tiểu Phượng liền thét lên một tiếng kinh hãi: “Sao, anh bảo em bắt cóc đứa bé hả?”
“Em đừng nói to thế”, Trần Nguyên che miệng cô ta, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, chúng ta sẽ không làm tổn thương đứa bé đâu”.
“Nhưng mà… làm vậy không sao thật chứ?”
“Em nghĩ xem, đứa trẻ này chính là nghiệt chủng của Trần Dương, vốn nó đã được định trước là sau khi sinh ra sẽ bị người đời phỉ báng, điều này còn tàn nhẫn hơn ấy. Vậy nên chúng ta đưa đứa nhỏ đi, để cho nó vô tư lớn lên, như vậy tốt biết bao”, Trần Nguyên hướng dẫn từng bước một: “Lỗi lầm người lớn mắc phải, không thể để trẻ con phải chịu được. Anh là chú của nó, anh không đành lòng để nó lớn lên trong sự nhục mạ”.
“Tiểu Phượng, anh biết em là một cô gái tốt bụng, đây chính là điểm anh thích nhất ở em. Em giúp anh chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929233/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.