“Cảnh sát Vu, hình như cô quản hơi nhiều rồi đó!”, Trần Thiên Tông đứng lên, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện nhà của nhà họ Trần tôi, cô còn chưa có tư cách tham gia”.
Tôi không có tư cách?
Vu Lan cười lạnh lùng nói: “Bây giờ có người kêu cứu với tôi, tôi là cảnh sát thì đương nhiên phải quản rồi”.
Dứt lời, cô bước tới, kéo Mục Tư Tư đến bên cạnh mình.
Mục Tư Tư vội vàng trốn sau lưng cô ấy, nức nở nói: “Cảnh sát Vu, cô nhất định phải cứu tôi, bọn họ muốn bắt tôi đi phá thai”.
“Tư Tư, chúng tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi”, Trần Toàn mất kiên nhẫn nói: “Sao cô lại không hiểu chuyện như vậy nhỉ?”
“Tư Tư, nghe lời nào, hãy bỏ đứa bé này đi”.
“Đứa bé kia là đứa con hoang, giữ lại chỉ là hậu họa”.
“Đừng để Tiểu Lỗi chết không được nhắm mắt”.
Nghe những lời độc ác của đám con cháu nhà họ Trần, Vu Lan cũng tức điên người.
Những người này đúng là điên hết cả rồi, cưỡng ép phá thai, đây chẳng phải là giết người sao?
Đúng lúc này, Trần Toàn đột nhiên nhớ đến tin đồn về Trần Dương và Vu Lan ở học viện Lục Phái, bèn bước lên nói: “Cảnh sát Vu, chắc cô vẫn chưa biết đứa bé trong bụng Mục Tư Tư là của ai nhỉ? Tôi nói cho cô biết, đứa con hoang trong bụng cô ta chính là của Trần Dương”.
Vu Lan theo bản năng nhìn vào bụng Mục Tư Tư, cô ta theo bản năng che bụng lại, cảnh giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929208/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.