Có trời mới biết tại sao cô ta lại nói câu đó.
Nhưng cô ta không hối hận mà ngược lại còn khá mong đợi nhìn Trần Dương.
Người đàn ông ưu tú thế này, sao cô ta không rung động cho được.
Trần Dương ngây ra rồi sau đó cười lắc đầu: "Muộn quá rồi, vợ tôi còn ở nhà đợi tôi nữa".
Nghe Trần Dương nói vậy thì Bào Tâm Oánh hơi thất vọng, những cô ta vẫn cố gắng cười gượng: "Vậy anh Trần, ngày mai tôi có thể mời anh một bữa ăn không?"
"Đừng ngại, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi".
Trần Dương do dự chút rồi nói: "Để vài bữa nữa đi, mấy hôm nay tôi khá bận".
"Ồ, vậy được", Bào Tâm Oánh thất vọng không tả xiết.
"Tôi về đây, tạm biệt", nói xong Trần Dương quay người đi luôn.
Bào Tâm Oánh về tới nhà thì đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Trần Dương.
Cô ta vội vàng cởi ra rồi đỏ mặt áp chiếc áo lên mặt.
Trên đó vẫn còn vương mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc Trần Dương về tới nhà thì đã 1 giờ sáng.
Anh tắm sơ rồi nằm trên giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trần Dương dậy thật sớm, nấu xong bữa sáng thì đến trường.
Vừa bước vào lớp, học viên đã có mặt đầy đủ rồi.
"Tiểu Dương, cậu không nghĩa khí gì cả nhé, tối qua tôi gục rồi mà cậu vẫn không ở lại nhà tôi", Lý Thiên Bá vờ ra vẻ không vui.
"Chẳng phải hôm qua anh nói sẽ chuốc gục tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929188/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.