Từ Thúy vừa vỗ lưng giúp ông ta bớt giận, vừa chửi rủa không ngừng: "Cái con ranh này..."
Vẻ mặt Lưu Đán cũng u ám.
Hoàng Kỳ ở bên cạnh cảm thấy mình như trò hề.
Mẹ kiếp, suýt nữa thì ông đây đổ vỏ rồi
Hắn vẻ mặt khó coi, đứng dậy bước thẳng ra ngoài.
Lúc này Lưu Đán mới kinh hãi, vội vàng kéo tay hắn: "Em rể, cậu đi đâu vậy?"
"Bỏ tay ra, ai là em rể anh?", Hoàng Kỳ tỏ vẻ khó chịu nói: "Anh nhìn lại mình xem là cái thá gì mà đòi làm anh rể tôi?"
"Tiểu Kỳ, chuyện không như cháu nghĩ đâu", Từ Thúy cười xoà nói: "Con bé Xảo Xảo nhà cô bạn trai còn không có, sao có thể có thai được chứ? Đây chắc chắn là nó bịa ra thôi".
"Bà nghĩ tôi là thằng ngu chắc?", Hoàng Kỳ tức sắp phát điên: "Con gái bà nát cả rồi, chưa chồng đã chửa, còn muốn làm dâu nhà họ Hoàng? Nằm mơ đi!"
"Thế cậu cũng phải thanh toán đã chứ", Lưu Cao Sơn hít sâu một hơi nói: "Chuyện này là chúng tôi có lỗi, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng".
"Ông nói thế còn nghe được", Hoàng Kỳ hừ một tiếng: "Nhưng tôi sẽ không trả tiền bữa cơm này, các người tự xử đi".
Nói xong, Hoàng Kỳ hất tay Lưu Đán ra, rời khỏi phòng riêng.
Ba người Lưu Cao Sơn ngây ra.
Nên làm thế nào bây giờ?
"Này bố nó, bữa cơm này chắc mất nhiều tiền lắm nhỉ? Chúng ta có trả nổi không?", Từ Thúy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929173/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.